Nhịp Đập Trái Tim

Chúng ta không hoàn hảo, nhưng lại rất gần với điều tuyệt vời

MCS- Không hoàn hảo chẳng phải là khiếm khuyết. Đó là cách cuộc đời nhắn nhủ rằng, bạn đang sống đang trưởng thành và đang là chính mình, với tất cả những điều dang dở nhưng rất đỗi chân thành.

Người lạ thân mến,

Tôi không biết bạn là ai. Nhưng tôi có thể đoán được một điều: bạn đã từng một lần đứng trước gương và bối rối khi nhìn thấy chính mình. Không phải vì những gì bạn thiếu, mà vì những gì bạn có một nét gãy trong khóe mắt, một vết mờ trên làn da, một khoảng trống không thể gọi tên trong tâm hồn. Những điều không thể tô son trát phấn. Những điều không ai kể trên mạng xã hội. Nhưng là những điều rất thật. Rất người.

Tôi từng đọc đâu đó rằng con người ta sinh ra không phải để hoàn hảo. Khuyết điểm điều làm bạn không giống bất kỳ ai, mà để trở thành một bản thể không lặp lại. Vậy mà chúng ta vẫn cứ đi tìm một khuôn mẫu. Ta bận rộn vá víu, chỉnh sửa, làm phẳng mọi ngóc ngách của bản thân chỉ để trông giống ai đó, hoặc giống một phiên bản nào đó của chính mình mà ta tưởng là sẽ được yêu hơn, được công nhận hơn. Nhưng bạn biết không, mọi cái đẹp không đến từ sự tròn trịa. Hoa nở đẹp nhất không phải ở sự cân đối mà ở khoảnh khắc chúng bắt đầu rũ xuống, nghiêng nghiêng như một giấc mơ đã chớm nhòa.

Chúng ta sống trong một thế giới mà mọi thứ dường như đều phải hoàn hảo.
Chúng ta sống trong một thế giới mà mọi thứ dường như đều phải hoàn hảo, không khuyết điểm.

Tôi không cố nói với bạn rằng hãy yêu lấy mọi khuyết điểm. Tình yêu không đến từ lời hô hào. Tôi chỉ muốn kể bạn nghe rằng, đã có những đêm tôi nằm dưới trần nhà cũ, lặng lẽ đếm lại từng sai lầm mình mắc phải. Có những lần tôi lạc lối, vỡ vụn, tưởng mình chẳng còn đủ phần tử để ghép lại thành một con người. Nhưng rồi, tôi vẫn sống. Vẫn ngồi đây. Và viết cho bạn.

Bởi vì tôi tin rằng, những vết nứt trên đời không phải để chối bỏ, mà để ánh sáng len vào. Chúng ta không trở nên đẹp hơn khi không còn vết sẹo, mà khi biết cách sống cùng nó, và kể nó ra như một khúc nhạc không trọn vẹn nhưng khiến người nghe phải dừng lại.

Tôi từng gặp một cô gái, nét đẹp của cô không nằm ở làn da, không nằm ở dáng đi, mà ở cái cách cô im lặng khi ai đó kể chuyện buồn. Một kiểu im lặng hiểu chuyện. Như thể cô cũng từng trải qua. Và tôi biết, cô đã từng. Cô đã khóc, đã mất mát, đã đi qua những ngày dài mà chỉ những người có khuyết điểm mới đi qua được.

Bạn có thể giống cô ấy. Hoặc không, nhưng bạn cũng từng ngã, từng loay hoay giữa ngã ba của quá khứ và tương lai, từng thấy mình không đủ tốt, không đủ hay, không đủ đẹp. Đó là điều khiến bạn có hồn. Chúng ta chỉ thật sự có hồn khi từng trầy xước.

Có một lần tôi đứng bên cửa sổ, ngắm trăng. Ánh trăng phản chiếu xuống mặt sông lượn lờ, méo mó, vỡ vụn như một mảnh gương cũ. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy trăng đẹp đến thế. Vì đó là thứ ánh sáng không hoàn hảo. Một vẻ đẹp không khuôn khổ. Như chính bạn. Như chính tôi.

Nếu ai đó bảo bạn phải hoàn thiện để được yêu, hãy mỉm cười. Và bước đi. Vì yêu thật sự là khi người ta dừng lại trước một bản thể chưa kịp sửa sang. Là khi người ta yêu cả những phần đang còn dở dang của bạn. Những phần mà bạn tưởng chẳng ai có thể chịu nổi.

Và nếu bạn vẫn còn cảm thấy lạc lõng, hãy nhớ: mặt trời mọc mỗi sáng không cần xin phép ai. Biển cả vẫn xô sóng dù chẳng biết ai đang ngắm mình. Và bạn cũng vậy, cứ là bạn thôi—với những chỗ lõm, những góc sần, những điều chưa lành. Vì có thể, chính từ nơi bạn thấy xấu xí nhất, lại là nơi người khác tìm thấy ánh sáng.