Nhịp Đập Trái Tim

Chúng ta từng trẻ, dưới một cơn mưa dịu dàng

MCS- Có những cơn mưa tháng sáu không làm ta ướt áo, nhưng đủ để thấm mềm cả một quãng ký ức đã ngủ yên trong miền tuổi trẻ…

Chợt nhớ lắm những cơn mưa tháng sáu. Những cơn mưa không ào ạt dầm dề như mùa đông, cũng chẳng dứt khoát như những cơn mưa đầu hạ, mà là những giọt mưa nhẹ nhàng, rơi lất phất, như những nốt nhạc bâng khuâng vẽ lên bầu trời xanh pha chút âm u của mùa học trò.

Mưa tháng sáu không ướt áo, không làm ướt tóc, chỉ đủ để làm người ta bâng khuâng và nhớ nhung. Tôi vẫn gọi đó là “mưa học trò” những giọt mưa líu ríu như tiếng cười, như bước chân rộn rã vội vã của những cô cậu học sinh đội nón lá, nắm tay nhau chạy dưới mưa, nón che chung, mái tóc thấm ướt vài giọt, mà lòng thì ấm áp ngỡ như cả mùa hè dồn hết vào đó.

Mưa tháng sáu không phải để ướt áo, mà là để nhớ. Nhớ những ngày tháng hồn nhiên, khi cả thế giới chỉ vỏn vẹn là cái bàn học, là trang vở, là cái bảng đen nhỏ xíu cuối lớp. Những ngày mà ánh sáng chiều tà xuyên qua khe cửa sổ lớp học, làm cho những hạt bụi bay bay như những hạt sao nhỏ lấp lánh giữa không gian mơ màng. Mưa tháng sáu, là mưa của những giấc mơ tuổi học trò, là những ước mơ bé nhỏ, trong veo, chưa bị đời nhuộm màu.

 Những dòng tản mạn gợi lại cảm xúc dịu dàng của mùa hè và những cơn mưa năm ấy.
Những dòng tản mạn gợi lại cảm xúc dịu dàng của mùa hè và những cơn mưa năm ấy.

Tôi nhớ một chiều mưa tháng sáu ở quê nhà, khi tôi còn là đứa trẻ, tay nắm tay bạn bè chạy chân đất trên con đường đất đỏ mấp mô. Mưa như nhẹ chạm lên da thịt, như tiếng thì thầm của trời đất. Nón lá nghiêng che chở cho từng khuôn mặt thơ ngây. Tiếng cười vang vọng trong những cơn gió mang hơi ẩm của mưa. Mưa không đủ để làm ướt áo, mà là đủ để làm nụ cười thêm trong trẻo, làm trái tim thêm thổn thức.

Có một sự mỏng manh kỳ lạ trong từng hạt mưa tháng sáu. Nó không ào ạt, không làm ướt áo, nhưng lại làm ướt tâm hồn những người còn giữ trong mình mảnh vụn tuổi thơ. Mưa tháng sáu như một khúc nhạc dịu dàng, lặng lẽ mà sâu sắc, như lời thủ thỉ của thiên nhiên muốn giữ lại một chút gì đó của thời gian không thể quay trở lại.

Và tôi vẫn nhớ, ngày ấy, mưa tháng sáu còn là những bài thơ vụn vặt, là những dòng nhật ký mực tím trên trang giấy, những ngọn đèn dầu leo lét bên cửa sổ, những câu chuyện kể vụng dại của mấy đứa bạn nhỏ. Mưa lặng lẽ rơi ngoài khung cửa, làm cho không gian trở nên hoài niệm và đầy ắp những kỷ niệm chưa bao giờ phai nhạt.

Mưa tháng sáu, có khi chỉ là một chút hư ảo, là nỗi nhớ không tên, là thứ cảm xúc nhẹ như tơ mà cũng sâu như biển. Nó không làm ta ướt áo, nhưng làm ướt những miền ký ức mà ta tưởng đã ngủ yên trong tim. Mưa tháng sáu như một nét bút trầm lặng trên trang giấy trắng của đời người, nhắc nhớ ta về những ngày còn đi học, còn cắp sách đến trường, còn mơ về một tương lai lung linh như cơn mưa nhẹ nhàng ấy.

Những cơn mưa tháng sáu dẫu vội vàng nhưng mang theo cả một trời thương nhớ. Nón lá chung, tiếng cười vang, bước chân rộn rã vội vã chạy dưới mưa, tất cả tạo nên một bức tranh ký ức sống động, dịu dàng mà chẳng thể nào quên. Mưa tháng sáu không làm ướt áo, nhưng khiến tâm hồn người ta ướt đẫm những kỷ niệm thanh xuân, mưa ấy lặng lẽ, âm thầm, nhưng lại chứa đựng biết bao dư vị của một thời đã qua.

Có lẽ, trong cái ướt không thành giọt ấy, là sự mơ hồ của thời gian, của ký ức, của những ước mơ chưa kịp vỡ òa. Những cơn mưa tháng sáu như những nét chấm phá dịu dàng, làm nên bức tranh trữ tình của tuổi học trò mà mỗi lần chợt nhớ đến, ta đều muốn được sống lại một lần nữa, được lặng lẽ ngắm nhìn những giọt mưa không ướt áo, được nghe tiếng cười líu lo, được cảm nhận một mùa hè trọn vẹn tình yêu thương và mơ mộng.

Mưa tháng sáu, có thể không rơi ướt áo, nhưng chắc chắn đã rơi sâu vào tim người, để mỗi khi nhớ, lại thấy nhẹ nhàng, ấm áp như những ngày xưa cũ. Mưa ấy là một vệt sáng mờ ảo trên bầu trời ký ức, là sự vẹn nguyên của một thời chưa xa, là giấc mơ còn xanh tươi, là trái tim thổn thức của một mùa hè không phai.