Trong muôn vạn loài hoa, hoa giấy dường như là kẻ chậm bước. Không mùi hương, không khoe sắc kiêu kỳ, hoa giấy chỉ lặng thinh bung nở giữa nắng trời, nhường sự chú ý cho những loài hoa khác đi trước. Vậy mà, bằng một cách nào đó, hình ảnh giàn hoa giấy rủ bóng trước cổng nhà vẫn luôn neo lại trong tâm trí, rất khẽ, rất sâu.
Có lẽ bởi hoa giấy gợi về một thời tuổi thơ nhiều nắng, nơi đứa trẻ nhỏ từng lom khom nhặt từng cánh hoa khô rơi dưới sân, ép vào trang vở học trò như giữ lại chút dịu dàng cuối cùng của mùa. Hoa không bền, chỉ cần một cơn gió nhẹ là tan, nhưng lại khiến người ta nhớ mãi không nguôi.

Bởi vậy, hoa giấy không dành cho sự choáng ngợp. Nó chỉ dành cho những người đủ tinh tế để lặng nhìn. Giữa phố phường náo nhiệt, đôi lúc bắt gặp một hàng rào phủ kín hoa giấy tím hồng, tự nhiên lòng chùng xuống, nhẹ như một hơi thở vừa kịp lướt qua, để lại chút se sắt trong tim.
Không ngẫu nhiên mà nhiều ngôi nhà xưa chọn hoa giấy làm bạn đồng hành. Bởi sự mỏng manh ấy là một phần của vẻ đẹp thầm lặng không ồn ào nhưng đầy ám ảnh. Người ta yêu hoa giấy không phải vì sự rực rỡ, mà vì những gì nó gợi lên: là mùa hè đọng trong mắt mẹ, là bóng dáng ai đó từng đứng bên cổng đợi chờ, là mái hiên xưa đã nhuốm màu thời gian.
Có thể, thời nay, người ta đã quên bớt thói quen trồng hoa giấy. Những ban công bê tông giờ đây ưu ái sen đá, trầu bà, monstera… Nhưng chỉ cần một lần chạm mắt với cành hoa giấy thả rủ, là mọi ký ức cũ kỹ như được hong khô lại. Nhẹ tênh. Mỏng manh. Nhưng đủ làm trái tim lay động.