Trên mạng xã hội, những bài viết giàu ý nghĩa thường có sức sống bền bỉ theo thời gian. Mới đây, cộng đồng mạng bất ngờ chia sẻ lại bài văn “Bản chất của thành công” được viết vào tháng 10/2006 bởi em Hà Minh Ngọc, học sinh lớp 10. Dù ra đời đã gần 20 năm, bài viết vẫn khiến người đọc rung động bởi cách nhìn rất người, rất đời về hai chữ thành công.
Theo bản chấm được lan truyền, bài văn của Minh Ngọc nhận điểm 9 cộng, kèm lời phê đầy xúc động:“Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công.”
Lời phê này không chỉ ghi nhận năng lực viết, mà còn phản chiếu một mối dây cảm xúc giữa người dạy và người học nơi một bài làm nhỏ có thể trở thành “liều vitamin tinh thần” cho người chấm.

Trong bài viết, tác giả mở đầu bằng câu hỏi tưởng chừng quen thuộc: “Thành công là gì mà bao người bỏ cả đời theo đuổi?”Thay vì nói về danh vọng hay vật chất, Minh Ngọc chọn nhìn vào những điều gần gũi:Một người cha và con trai vụng về nấu bữa cơm tặng mẹ nhân ngày 8/3, món ăn có thể hỏng, nhưng nụ cười của mẹ chính là thành công đẹp nhất.Cậu bé khuyết tật chân chưa từng được ra sân chính thức, nhưng vẫn kiên trì luyện tập bóng đá. Với cậu, được theo đuổi ước mơ đã là một chiến thắng. Những “sĩ tử” thi rớt nguyện vọng 1, điểm cao nhưng chưa đủ điểm chuẩn – thành công của họ, theo Ngọc, “chỉ là bị trì hoãn”, vì điều quan trọng nhất là đã nỗ lực hết mình.
“Lạc đề” mà lại… thành công
Một trong những đoạn xúc động nhất là khi Minh Ngọc kể về cậu bé mồ côi viết bài tả mẹ nhưng lại viết về bà ngoại – người đã chăm sóc, nuôi nấng em từ nhỏ. Bài văn bị cho là lạc đề, nhưng vẫn khiến người đọc rưng rưng vì tình cảm chân thật. “Đó mới là tác phẩm thành công”, Ngọc viết, “bởi ở đó có tình yêu thương chân thành nhất”.
Cách lập luận mộc mạc nhưng đầy chiêm nghiệm giúp bài viết vượt khỏi giới hạn của một bài làm học sinh, trở thành thông điệp giản dị: “Thành công không nằm ở kết quả, mà ở hành trình và tấm lòng.”
Sự lan tỏa của bài văn sau gần hai thập kỷ cho thấy giá trị nhân văn không bao giờ cũ. Trong thời đại mà khái niệm “thành công” thường gắn liền với vật chất hay địa vị, những dòng chữ chân thành năm 2006 của cô học trò nhỏ lại nhắc người trẻ hôm nay về những điều giản dị: hạnh phúc, nỗ lực và lòng biết ơn.
Cũng bởi vậy, nhiều độc giả gọi đây là “bài văn chữa lành” nơi mỗi ví dụ đều mang theo hơi thở ấm áp của gia đình và tuổi trẻ, của sự kiên trì và tình thương.
