Biển mùa này như đang thở chậm lại, dịu dàng và ấm áp hơn bao giờ hết. Không còn dữ dội, không còn nồng nàn như những ngày hè ngột ngạt, biển giờ đây như một bản nhạc du dương ngân nga, như một người bạn cũ trở lại, ngồi bên ta lặng lẽ mà thấu hiểu.
Gió nhẹ mơn man, không lạnh buốt, không gay gắt. Gió như một bàn tay hiền lành, khe khẽ chạm vào da, rồi lướt đi, để lại một chút rung động rất thật, rất dịu dàng trong tâm trí. Tôi đứng đó, giữa khoảng không mênh mông của đất trời, cảm nhận lòng mình như được giãn ra, mọi ưu phiền, mọi rối ren của những ngày bon chen vội vã bỗng như trôi tuột ra khỏi tâm trí, chỉ còn lại mình tôi với tiếng sóng thì thầm và hương biển phảng phất.
Mùa này, biển thôi thúc người ta dừng lại, lắng nghe chính mình. Không có tiếng cười đùa rộn ràng, không có những bước chân dập dìu trên cát, chỉ còn lại vài vệt dấu chân lặng lẽ in hằn như vết tích của những nỗi niềm vừa đi qua. Bãi cát trải dài, mịn và vắng. Một vài chiếc vỏ sò nằm im, nghe chừng cũng đang lặng yên nghe biển kể chuyện. Câu chuyện không lời, nhưng chất chứa cả một trời ký ức.
Tôi nhắm mắt. Đứng đó, để cho làn gió mang vị mặn đặc trưng của biển len lỏi qua từng sợi tóc. Để hơi thở của sóng hòa vào hơi thở của mình. Để nhớ. Nhớ về những buổi chiều thơ bé, ngồi bó gối bên bờ cát với đôi mắt long lanh háo hức nhìn biển xa mà tưởng tượng ra biết bao chuyến phiêu lưu kỳ thú. Khi ấy, biển là giấc mơ lớn. Còn giờ đây, biển là sự trở về, trở về với chính mình, nhẹ tênh và thấm đẫm.
Tôi không còn mơ đi xa nữa. Không còn muốn theo sóng để trôi đến những miền đất lạ. Tôi chỉ muốn được đứng lại nơi này, một khoảnh khắc thôi, thật yên bình, thật nguyên vẹn. Vì có lẽ, trong nhịp sống hối hả của cuộc đời, những phút giây như thế này chính là điều ta luôn khao khát: một nơi để thở chậm lại, để sống thật với cảm xúc mình giấu kín, để thấy lòng nhẹ tênh như mây trời lững thững trôi.

Biển mùa này không cô đơn, cũng chẳng náo nhiệt. Biển như một người đã trưởng thành, đi qua nhiều năm tháng, hiểu rằng sự yên bình mới là thứ gói ghém được nhiều cảm xúc nhất. Ánh nắng nhạt của chiều buông rải vàng trên mặt nước. Những con sóng không còn gầm gào, mà chỉ lăn tăn, trôi nhẹ qua từng viên đá nhỏ. Tôi cúi xuống, chạm vào làn nước mát, rồi bất giác khẽ cười. Lâu lắm rồi mới thấy lòng mình yên như thế, nhẹ như thế.
Có lẽ, biển mùa này không dành cho những cuộc vui, mà dành cho những trái tim đang cần một nơi chốn để lắng lại. Biển như một người bạn hiền, không hỏi gì, không đòi gì, chỉ lặng im ngồi cạnh, để ta được thở ra những điều ta giấu kín. Những nỗi buồn, những hy vọng, những tiếc nuối, và cả những điều không thể gọi tên. Biển cất giữ giúp ta bằng sóng, bằng gió, bằng hương mặn.
Tôi yêu biển không phải chỉ vì vẻ đẹp bao la của nó. Tôi yêu biển vì mỗi lần đến, tôi lại được là chính mình, không cần vỏ bọc, không cần gồng mình mạnh mẽ. Biển khiến tôi thấy mình nhỏ bé, nhưng cũng khiến tôi thấy mình được ôm ấp bởi một điều gì đó rộng lớn và nhân hậu. Chỉ cần đứng trước biển, tôi có thể buông hết cả những muộn phiền và cả những ước mơ dang dở để một lần nữa, được làm người lắng nghe. Nghe biển thở, nghe trái tim mình thổn thức, nghe những thanh âm rất thật của cuộc sống.
Và như thế, tôi biết, biển mùa này dịu dàng, yên tĩnh, sâu lắng đã chạm đến trái tim tôi theo cách chân thành nhất.