Năm 1991, nhiếp ảnh gia Deanna Dikeman lần đầu tiên chụp lại khoảnh khắc cha mẹ bà vẫy tay tạm biệt khi bà rời khỏi nhà tại Sioux City, Iowa (Mỹ). Ban đầu, những bức ảnh chỉ đơn giản là cách để bà đối mặt với nỗi buồn khi phải rời xa gia đình. Nhưng qua thời gian, việc ghi lại hình ảnh này trở thành một nghi thức, một cách để lưu giữ ký ức về những khoảnh khắc thân thuộc.
Bộ ảnh kéo dài suốt 27 năm, với hàng chục khung hình quen thuộc: cha mẹ bà đứng ở cửa nhà, mỉm cười và vẫy tay. Mỗi tấm ảnh không chỉ là một lời tạm biệt mà còn là một lời nhắc nhở về sự gắn bó gia đình và những kỷ niệm quý giá.
Leave and Waving không chỉ dừng lại ở nghệ thuật nhiếp ảnh mà còn chứa đựng những câu chuyện cảm động về tình cảm gia đình, tuổi già, và sự chia xa. Năm 2009, cha của Deanna qua đời, để lại mẹ bà tiếp tục nghi thức vẫy tay mỗi khi con gái rời đi. Gương mặt mẹ bà dần trở nên buồn bã hơn, phản ánh nỗi cô đơn ngày càng lớn khi bà già đi.
Năm 2017, mẹ bà Deanna cũng qua đời. Bộ ảnh kết thúc với một khung hình trống vắng, không còn nhân vật nào trong khung cảnh quen thuộc. Đó là lần đầu tiên sau 27 năm, khung cửa nhà không còn bóng dáng của cha mẹ.
Bộ ảnh Leave and Waving đã giành giải thưởng danh giá Prix Nadar năm 2021, một trong những giải thưởng nhiếp ảnh uy tín tại Pháp. Tác phẩm cũng được trưng bày tại 13 quốc gia, mang câu chuyện xúc động này đến với hàng triệu khán giả trên thế giới.
Trên các nền tảng mạng xã hội, câu chuyện về bộ ảnh đã nhanh chóng lan tỏa, nhận được sự đồng cảm sâu sắc từ cộng đồng mạng. Nhiều người chia sẻ rằng họ tìm thấy hình ảnh gia đình mình trong những bức ảnh này.
Bộ ảnh Rời đi và vẫy tay không chỉ kể câu chuyện của riêng Deanna Dikeman mà còn chạm đến nỗi lòng chung của nhiều người. Đó là sự trân trọng những khoảnh khắc đơn giản nhưng quý giá bên gia đình, là lời nhắc nhở rằng chúng ta không nên để những điều quen thuộc trở thành điều hiển nhiên.