Có lẽ, mọi phụ huynh đều từng trải qua những giây phút khó xử khi con cái khép mình, im lặng hoặc phản kháng. Chúng ta tự hỏi: Tại sao con lại không hiểu lòng mình? Nhưng có bao giờ chúng ta dừng lại để nghĩ, rằng mình cũng chưa thực sự hiểu con?
Đồng cảm với con không chỉ đơn giản là hiểu những lời chúng nói, mà còn là cảm nhận được cảm xúc, suy nghĩ đằng sau những câu chuyện ấy. Một đứa trẻ đóng cửa phòng không phải vì ghét cha mẹ, mà đôi khi chỉ vì chúng cần một khoảng không gian riêng tư để đối diện với những cảm xúc hỗn độn. Một lời nói gắt gỏng không phải là sự chống đối, mà là tiếng kêu cứu thầm lặng mong được thấu hiểu.
Trong thế giới của trẻ, mọi thứ đều phóng đại. Một điểm số thấp có thể là sự sụp đổ của niềm tự hào, một lần bị bạn bè xa lánh có thể khiến chúng cảm thấy mình vô hình. Nhưng cha mẹ đôi khi quên mất rằng con mình không phải là phiên bản thu nhỏ của người lớn. Chúng chưa đủ khả năng để xử lý những cảm xúc phức tạp và rất cần một người đồng hành để giúp định hình thế giới ấy.
Đồng cảm là một hành trình, không phải đích đến. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là đặt điện thoại xuống khi con muốn nói chuyện, thay vì cố gắng đưa ra lời khuyên. Hoặc là một cái ôm thật chặt, một câu nói nhẹ nhàng “Mẹ hiểu mà” khi con gặp khó khăn. Đừng vội vàng áp đặt những quy chuẩn hay kinh nghiệm cá nhân, vì mỗi đứa trẻ đều có thế giới riêng, nơi cha mẹ không thể bước vào nếu thiếu chiếc chìa khóa của sự lắng nghe chân thành.
Hãy thử nhìn từ góc độ của con. Một ngày dài ở trường với vô số áp lực bài vở, các mối quan hệ bạn bè phức tạp và những kỳ vọng vô hình từ chính gia đình. Chúng không thể gọi tên mọi cảm xúc, nhưng lại mong đợi sự thấu hiểu từ cha mẹ. Một câu hỏi đơn giản “Hôm nay con thế nào?” có thể mở ra cả một bầu trời cảm xúc.
Thật ra, đồng cảm không hề khó như ta nghĩ. Nó không đòi hỏi bạn phải là một người hoàn hảo, mà chỉ cần là một người sẵn sàng. Sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng yêu thương, và sẵn sàng chấp nhận những điểm yếu của cả bản thân lẫn con mình.
Và có lẽ, đồng cảm không chỉ giúp hiểu hơn về con cái, mà còn là tấm gương để chính phụ huynh khám phá lại những cảm xúc đã bị thời gian che phủ. Khi cha mẹ và con cùng bước qua cánh cửa của sự đồng cảm, mối quan hệ ấy không chỉ được xây dựng trên nền tảng tình yêu, mà còn là sự kết nối chân thật và bền vững.