Trong “The Substance,” diễn viên Elisabeth Sparkle (Demi Moore) – một ngôi sao từng đạt giải Oscar, đối mặt với sự thoái trào trong sự nghiệp khi bước vào độ tuổi 50. Cô bị sa thải từ chương trình thể dục nhịp điệu mà mình gắn bó bấy lâu vì không còn giữ được vẻ ngoài trẻ trung, quyến rũ. Quyết định tìm đến một loại thuốc bí ẩn từ chợ đen đã giúp Elisabeth tái sinh thành Sue (Margaret Qualley), một phiên bản trẻ trung và hấp dẫn hơn. Nhưng việc đổi đời này nhanh chóng biến thành cơn ác mộng.
Chủ đề của bộ phim không chỉ xoay quanh câu chuyện về sự khao khát sắc đẹp vĩnh cửu, mà còn khai thác sâu sắc những tác động tâm lý và xã hội khi người ta không thể chấp nhận bản thân theo đúng lứa tuổi. Elisabeth là hình mẫu của người phụ nữ trong ngành giải trí, nơi sự nghiệp của họ bị định hình và kiểm soát bởi nhan sắc, trong khi Sue, do được tạo ra từ tế bào của Elisabeth, lại là hình ảnh của sự hoàn hảo vĩnh viễn, nhưng lại không hề có tình cảm hay sự liên kết với “người mẹ” của mình.
Trong suốt bộ phim, khán giả chứng kiến cuộc đối đầu nội tâm giữa Elisabeth và Sue. Mặc dù Sue được sinh ra từ chính cơ thể của Elisabeth, nhưng cô ta coi mình là một cá thể độc lập, tận hưởng cuộc sống đầy rẫy sự quyến rũ, thành công, điều mà Elisabeth đã từng có. Từ đó, mâu thuẫn giữa họ dần phát sinh. Elisabeth ghen tị với vẻ đẹp và sự nổi tiếng của Sue, trong khi Sue lại phẫn nộ trước những hành động hủy hoại của Elisabeth đối với chính cơ thể mình. Sự căm ghét và mâu thuẫn giữa họ đại diện cho hai xu hướng đối nghịch trong xã hội: một bên là nỗ lực theo đuổi sự hoàn hảo, bên còn lại là bản ngã đang dần bị vùi lấp bởi những chuẩn mực sắc đẹp hão huyền.
Cảnh phim mạnh mẽ nhất, nơi Elisabeth đứng trước gương và tự tẩy trang, không chỉ đơn thuần là hành động phá vỡ vẻ ngoài hoàn mỹ mà còn là biểu tượng cho sự phản kháng đối với những gì xã hội mong đợi ở cô. Dù có vẻ ngoài quyến rũ, ánh mắt của Moore thể hiện sự tự ti và hoài nghi, khi cô nhận ra rằng những gì cô theo đuổi lại chỉ là sự giả dối.
“The Substance” không chỉ là một câu chuyện kinh dị thông thường, mà còn mang đậm yếu tố phê phán ngành công nghiệp giải trí, nơi người phụ nữ luôn phải đối mặt với sức ép không ngừng về ngoại hình và sự hoàn hảo. Đối với những ngôi sao như Elisabeth, việc duy trì hình ảnh hoàn hảo không phải là một lựa chọn mà là sự sống còn trong ngành. Bộ phim phơi bày sự thật tàn nhẫn về ngành công nghiệp sắc đẹp – nơi những người đã qua thời đỉnh cao sẽ bị vứt bỏ, bất chấp quá khứ thành công.
Sue, dù mang dáng vẻ của sự trẻ trung, lại nhận thức được rằng ánh hào quang của danh vọng chỉ mang lại sự tạm bợ, và cô ta tìm mọi cách để duy trì sự tồn tại của mình. Cô ấy rút cạn sức sống của Elisabeth, khiến cơ thể của người chủ lão hóa nhanh chóng. Tuy nhiên, Elisabeth vẫn không muốn từ bỏ thứ mà cô cho là duy nhất có thể giúp mình quay lại ánh đèn sân khấu. Đây chính là bi kịch của những người phụ nữ trong xã hội hiện đại, khi họ không thể chấp nhận bản thân và hy sinh tất cả để theo đuổi một hình ảnh mà xã hội thừa nhận.
Màn trình diễn của Margaret Qualley trong vai Sue và Demi Moore trong vai Elisabeth là điểm sáng trong bộ phim. Margaret đã khắc họa thành công sự biến chuyển tâm lý của Sue – từ một người vô hồn đến một kẻ đầy tham vọng. Trong khi đó, Demi Moore với khả năng diễn xuất xuất sắc đã truyền tải được sự tuyệt vọng của Elisabeth, từ người phụ nữ kiêu hãnh một thời đến kẻ sống trong nỗi sợ hãi và tự ti.
Đạo diễn Coralie Fargeat, sau thành công với bộ phim “Revenge” (2017), tiếp tục khai thác những mảng tối trong tâm hồn con người qua “The Substance.” Với kịch bản chỉ có 29 trang đối thoại, Fargeat sử dụng kỹ thuật quay phim độc đáo và hiệu ứng âm thanh để làm nổi bật sự hủy diệt dần dần của nhân vật chính, qua đó thể hiện sự vô nghĩa của việc chạy đua theo chuẩn mực sắc đẹp mà xã hội áp đặt.
“The Substance” không chỉ đơn thuần là một bộ phim kinh dị, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật sâu sắc, phê phán xã hội qua hình ảnh những người phụ nữ sẵn sàng làm tất cả để giữ lấy vẻ đẹp và danh vọng. Với kịch bản táo bạo, diễn xuất đỉnh cao và thông điệp mạnh mẽ, bộ phim xứng đáng là một trong những tác phẩm đáng chú ý nhất của năm.