Câu nói ấy vang vọng trong tâm trí tôi mỗi khi nhớ về quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Đó là những ngày tháng đầy trong sáng nhưng cũng chẳng thiếu những lần vụng dại. Và mỗi lần như thế, tôi luôn tìm thấy ở người thầy, người cô của mình một sự bao dung đến lạ.
Khi chúng ta còn nhỏ, thầy cô là những người luôn nhắc nhở, uốn nắn, đôi khi nghiêm khắc khiến ta thấy khó chịu. Nhưng càng trưởng thành, ta càng hiểu rằng, những lời dạy dỗ ấy chính là nền tảng để ta vững vàng hơn trước những sóng gió cuộc đời.
Họ không chỉ dạy ta cách làm toán, viết văn, mà còn dạy cách làm người – một bài học suốt đời không thể nào quên.
Nhớ về những người thầy cô đã từng đi qua cuộc đời mình, có lẽ điều mà tôi ấn tượng nhất không phải là những bài giảng xuất sắc, mà là sự kiên nhẫn và tình yêu nghề không giới hạn.
Tôi từng có một người cô dạy văn, mỗi lần đọc bài viết của học trò, cô đều viết những lời nhận xét cẩn thận, đôi khi dài hơn cả bài làm của chính chúng tôi.
Khi được hỏi tại sao phải tốn nhiều thời gian như vậy, cô chỉ cười: “Cô tin rằng một lời khích lệ đúng lúc sẽ giúp trò biết mình có thể làm được gì.”
Chính những lời khích lệ ấy đã giúp tôi, từ một đứa trẻ nhút nhát, vụng về, trở thành một người tự tin hơn với giấc mơ của mình.
Và tôi tin rằng, không chỉ riêng tôi, mà rất nhiều học trò ngoài kia đã từng tìm thấy sự động viên, vỗ về từ những người thầy, người cô như thế.
Có lẽ chúng ta chưa bao giờ thực sự nghĩ đến những hy sinh mà thầy cô đã dành cho mình. Một người thầy từng đứng lặng trong giờ chào cờ khi cả lớp đồng thanh hát bài “Bụi phấn.” Đôi mắt thầy nhìn xa xăm, như đang nhớ về những học trò cũ đã trưởng thành và bay đi khắp nơi. Khi ấy, tôi chợt nhận ra, thầy cô không chỉ là những người truyền tri thức, mà còn là những người gieo mầm hy vọng, yêu thương trong những tâm hồn trẻ.
Ngày Nhà giáo Việt Nam không chỉ là dịp để trao tặng những bó hoa, những lời chúc, mà còn là cơ hội để ta nhìn lại và biết ơn những bàn tay đã nâng đỡ mình. Bởi đôi khi, chỉ một ánh mắt thầy, một lời động viên của cô cũng đủ thay đổi cả cuộc đời một con người.
Thầy cô không mong nhận được lời cảm ơn hay sự trả ơn. Nhưng tôi tin rằng, điều họ mong mỏi nhất chính là thấy học trò mình trưởng thành, sống tử tế và mang những giá trị tốt đẹp ra thế giới.
Bởi lẽ, họ đã dành cả cuộc đời để tin tưởng vào điều đó.
Đối với tôi, lòng biết ơn không nằm ở những lời nói hoa mỹ, mà thể hiện qua từng việc làm nhỏ bé, từng hành động xuất phát từ sự trân trọng. Và với tất cả những gì tôi học được, tôi muốn nói: “Cảm ơn thầy cô, vì đã tin tưởng chúng em, khi chính chúng em đôi lúc còn nghi ngờ bản thân mình.”
Ký ức về thầy cô sẽ mãi là ngọn đèn soi sáng trong những chặng đường tiếp theo.
Vì hơn cả một người truyền dạy, họ chính là người đã mở ra cho ta cánh cửa để bước vào cuộc đời rộng lớn.
Trường THPT Tân Hà yêu thương…
Bài chia sẻ của một học sinh trường THPT Tân Hà, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng.