Bộ ảnh mới nhất của Lương Thùy Linh, mang tên “Một luận giải về Đẹp”, không đơn thuần là sản phẩm thời trang, mà là một diễn ngôn bằng hình ảnh về cái đẹp trong thời đại công nghệ. Lấy cảm hứng từ tư tưởng của triết gia người Ý Umberto Eco – rằng cái đẹp chưa bao giờ là tuyệt đối, bộ ảnh như mở ra một không gian đa tầng, nơi các lớp tạo hình đan xen, chuyển dịch, thách thức định kiến thị giác.

Thay vì lựa chọn các khung hình “an toàn” dễ tiếp cận số đông, Linh và ekip chủ đích khai thác nét đẹp mang chiều sâu nội tâm vừa kiêu kỳ, vừa bí ẩn. Mỗi bộ trang phục, mỗi bố cục ánh sáng đều được tính toán kỹ lưỡng, từ đó tạo nên một cảm giác vừa siêu thực, vừa đậm đặc tính học thuật. Không còn là “nàng hậu” quen thuộc của các sàn diễn, Linh hóa thân thành một biểu tượng thị giác được dựng nên từ cảm xúc, ý niệm và thuật toán.
Công nghệ AI và sự biến hóa của cái đẹp
Điểm đặc biệt của bộ ảnh này không chỉ nằm ở chủ đề mà còn đến từ cách thực hiện. Với kỹ thuật kết hợp nhiếp ảnh 2D-3D và xử lý hậu kỳ bằng AI, sản phẩm mang lại hiệu ứng thị giác độc đáo. Những lớp ảnh được đẩy xa giới hạn truyền thống, tạo ra cảm giác phi thực nhưng lại chạm đến những tầng nghĩa rất thật – nơi con người liên tục tái định nghĩa cái đẹp qua từng giai đoạn nhận thức.
Trong một thế giới mà vẻ đẹp thường bị đóng khung bởi các chuẩn mực, việc sử dụng AI như một công cụ “mở khóa” thẩm mỹ mang tính tương tác cao. Ở đây, AI không thay thế con người, mà đóng vai trò như một cộng sự sáng tạo, góp phần khơi gợi những hình dung mới về cái đẹp thời đại số.

Lương Thùy Linh không chỉ được biết đến với nhan sắc nổi bật và danh hiệu Hoa hậu Thế giới Việt Nam 2019, mà còn ghi dấu bằng tư duy sắc sảo và cá tính học thuật hiếm thấy trong giới giải trí. Việc cô sở hữu ba bài diễn thuyết TEDx khi chỉ mới 24 tuổi cho thấy một hành trình phát triển toàn diện vừa có chiều sâu trí tuệ, vừa không ngừng làm mới hình ảnh cá nhân.
Thường xuyên góp mặt tại các sự kiện lớn, talkshow, hội thảo chuyên ngành, Linh đang dần định hình bản thân như một hình mẫu nghệ sĩ kiểu mới nơi nhan sắc, tri thức và công nghệ hòa quyện, tạo nên sức hút khó đoán.
Một bộ ảnh hay một câu hỏi về chính chúng ta?
“Cái đẹp không bất biến” đó không chỉ là cảm hứng dẫn lối cho bộ ảnh mà còn là gợi mở về cách chúng ta đang nhìn nhận chính mình trong thế giới ngày càng biến động. Khi thẩm mỹ không còn bị đóng khung trong những tiêu chuẩn tĩnh lặng, liệu ta đã sẵn sàng chấp nhận sự chuyển hóa không ngừng của nó?

Có lẽ, điều làm nên sức nặng của dự án này không nằm ở kỹ thuật hay màu sắc, mà ở chỗ: nó khiến người xem phải tự vấn về cảm quan của chính mình trước cái đẹp thứ tưởng chừng quen thuộc nhưng luôn đầy biến ảo.
