Kỳ thi đã trôi qua như một cơn mưa đầu hạ ồn ào, gấp gáp rồi lặng thinh. Còn con, lặng lẽ hơn cả sự lặng lẽ. Không nước mắt, không than vãn, chỉ có tiếng lòng khe khẽ ngân lên mỗi đêm khi gối chạm trán: “Nếu con không đậu đại học, mẹ có buồn con nhiều không?”
Con đã muốn hỏi câu đó biết bao lần, nhưng rồi lại nuốt vào trong. Vì sợ. Sợ làm mẹ buồn. Sợ ánh mắt mẹ chùng xuống, sợ dáng mẹ thoáng khựng lại giữa gian bếp ấm. Và sâu nhất trong lòng, con sợ đối diện với chính mình một đứa trẻ chưa kịp trưởng thành đã loay hoay với những áp lực mà đôi vai chưa chắc đã đủ rộng để gánh.
Con nhớ những buổi sáng sớm mẹ lặng lẽ dậy nấu xôi, gói ghém trong lá chuối, để con mang đi ăn trước giờ thi. Không lời động viên ồn ào, mẹ chỉ dúi vào tay con túi xôi còn nóng hổi rồi bảo: “Ăn đi cho chắc bụng.” Tình yêu của mẹ chưa bao giờ cần lớn tiếng, nó nằm trong mùi hành phi thơm nức, trong cái khăn mặt được giặt sạch để sẵn trên bàn, và trong việc mẹ không bao giờ hỏi con điểm bao nhiêu, mà chỉ hỏi: “Thi xong rồi hả? Mệt không con?”

Nhưng chính vì tình yêu ấy lặng thầm mà con càng thấy nghèn nghẹn. Con biết, mẹ chưa từng nói ra ước mơ của mẹ. Nhưng con thừa hiểu, ở một góc sâu nào đó trong lòng mẹ, mẹ luôn hy vọng con đậu, không phải để khoe với ai, mà là để mẹ an tâm, để những tấm lưng còng vì chợ sớm có thêm lý do mà thẳng lên mỗi khi nghĩ đến tương lai con.
Con sợ mình không đủ tốt để xứng đáng với những hy sinh thầm lặng ấy. Sợ những dòng mồ hôi mẹ rơi không kịp lau khi đạp xe qua chợ mỗi sáng, cuối cùng lại chỉ đổi lấy một kết quả không như mong đợi. Sợ rằng nếu không đậu, con không chỉ làm mẹ buồn, mà còn khiến chính con rơi vào khoảng trống không tên mà trước giờ chưa từng đối mặt.
Nhưng rồi con nhận ra, mẹ chưa bao giờ đặt điều kiện cho tình yêu mà mẹ dành cho con. Dù con là ai, con ở đâu, mẹ vẫn sẽ là người lau mồ hôi trên trán con, là người đứng sau cánh cửa nhìn con đi rồi mới quay vào bếp. Với mẹ, có lẽ, điều quan trọng nhất không phải là con đứng ở vị trí nào, mà là con có đang sống tử tế với giấc mơ của chính mình không.
Vậy nên hôm nay, con viết những dòng này, không phải để xin lỗi, cũng không để hứa hẹn, mà chỉ để tự nhắc bản thân rằng: Yêu thương thật sự, không nằm ở kết quả. Và nếu một ngày con không đậu, con tin mẹ vẫn sẽ đặt túi xôi trên bàn như mọi hôm, vẫn hỏi: “Con ăn chưa?” như thể cả thế giới chưa từng đổi khác.