Nhịp Đập Trái Tim

Một mùa hoa, một thời ngây dại

MCS- Mỗi mùa phượng nở là một lần ký ức tuổi học trò lặng lẽ trỗi dậy. Dưới tán phượng đỏ ấy, có những cảm xúc chưa từng gọi tên nhưng mãi còn ở lại.

Mỗi độ tháng Năm về, tôi lại thấy lòng mình như một trang giấy cũ vàng ố, mềm đi vì thời gian, nhưng vẫn lưu nguyên mực tím của một thời non trẻ. Có lẽ chẳng ai dạy ta phải nhớ tháng Năm. Nhưng rồi ai cũng nhớ. Nhớ bằng mùi nắng vỡ trên vai áo trắng, bằng tiếng ve rền vọng trong những giấc mơ lưng chừng, và bằng sắc đỏ bất ngờ như lửa cháy trên những cành phượng mảnh mai thứ sắc màu chẳng thể nào lẫn vào đâu được giữa một trời tuổi học trò.

Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu đo mùa hạ bằng những chùm hoa đỏ ấy. Không phải bằng ngày tháng trên tờ lịch, mà bằng một cảm giác rất mơ hồ – một sáng nọ, khi đi ngang qua con đường cũ, nhìn thấy một bông phượng rơi lặng lẽ trên vỉa hè đầy nắng, tim tôi bỗng thắt lại. Như thể mùa hè vừa chạm khẽ vào tôi bằng đầu ngón tay nóng ấm. Như thể có ai đó vừa khẽ gọi tên một điều tôi đã lãng quên rất lâu.

Mỗi mùa phượng nở lại khiến lòng người trẻ thổn thức, gợi nhắc những kỷ niệm tuổi học trò, tháng Năm rực đỏ và những rung động đầu đời chưa kịp gọi tên.
Mỗi mùa phượng nở lại khiến lòng người trẻ thổn thức, gợi nhắc những kỷ niệm tuổi học trò, tháng Năm rực đỏ và những rung động đầu đời chưa kịp gọi tên.

Phượng nở, lòng người chùng xuống. Những tán cây bàng bỗng thưa lá, những ngọn gió bỗng mệt nhoài, và thời gian – cái thứ luôn trôi miết chẳng chờ ai bỗng chậm lại, nhẹ nhàng đến tàn nhẫn. Tôi nhớ những năm tháng mình còn ngồi ghế nhà trường, khi mùa hè vừa đến cũng là lúc chuẩn bị nói lời chia tay. Chia tay bạn bè, chia tay bảng đen, chia tay cả một người chưa kịp nói điều gì. Có lẽ ai cũng từng có một mùa phượng lặng lẽ đi qua đời mình như thế để rồi sau này, mỗi lần thấy hoa đỏ là mỗi lần thấy trái tim mình như có ai đó chạm nhẹ.

Tôi từng thích một người vào mùa hè. Không rõ là mùa hè năm bao nhiêu. Chỉ nhớ rằng đó là mùa phượng nở rất đẹp, và người ấy từng ngồi phía cuối lớp, nơi ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rọi xuống tóc nhẹ như mây. Chúng tôi chưa từng hẹn hò, chưa từng nắm tay, cũng chưa từng nói với nhau điều gì quá thân mật. Nhưng tôi vẫn nhớ ánh mắt ấy, nụ cười ấy, và cả cái cách người ấy quay lại nhìn tôi lần cuối vào ngày cuối cùng của năm học cuối cùng. Mọi thứ chỉ như thế thôi, mà kéo dài suốt bao năm.

Tôi lớn lên. Tôi đi qua bao nhiêu mùa hè, bao nhiêu sắc hoa. Nhưng không mùa nào giống tháng Năm ấy. Không ai giống người ấy. Và không cảm giác nào giống cảm giác tim mình rung lên chỉ vì một cánh phượng rơi lạc vào trang vở trắng. Tôi vẫn đi qua những con đường cũ, vẫn ngước nhìn những tán phượng rực rỡ, và mỗi năm, khi tháng Năm trở lại, tôi lại thấy lòng mình như cánh cửa hé mở cho ký ức ùa về, cho nỗi niềm ghé thăm, và cho trái tim được phép yếu mềm.

Tháng Năm không gọi ai, nhưng ai cũng đến. Mùa phượng không cần hẹn, mà vẫn khiến lòng người xao xác. Có những điều chẳng bao giờ cũ, dù năm tháng cứ trôi. Chúng chỉ lặng lẽ nằm lại ở một góc rất sâu nơi mà chỉ cần một bông phượng nhỏ nở muộn cũng đủ khiến người ta bồi hồi cả một ngày dài. Tháng Năm là vậy dịu dàng, tha thiết, và đầy dư vị như một lời chưa nói hết.