Có những điều chẳng cần phải cất thành tiếng, cũng chẳng thể diễn đạt trọn vẹn bằng ngôn từ, nhưng khi mưa xuống, tất cả như hiện ra rõ ràng hơn. Mưa luôn mang theo những ký ức, những hoài niệm, những điều ta từng lặng lẽ giấu đi.
Giữa tiếng mưa rơi, người ta thường trầm mặc hơn, đôi khi chỉ đơn giản là ngồi bên hiên nhà, lặng nhìn dòng nước trôi dọc theo con đường, nghe từng giọt rơi xuống mái tôn mà lòng nặng trĩu. Mưa không hẳn buồn, nhưng luôn có một cách rất riêng để kéo con người ta trở về với những khoảng lặng bên trong chính mình.
Có những cuộc gọi chưa thực hiện, có những lời xin lỗi chôn sâu, có những điều ta muốn nói nhưng rồi lại thôi. Như một buổi chiều mưa nọ, ai đó đã đứng dưới mái hiên thật lâu, chờ cơn mưa ngớt để bước đi, nhưng thực ra, họ chỉ đang chờ lòng mình bớt chông chênh.

Người ta hay bảo, mưa là cái cớ để giấu đi giọt nước mắt, nhưng đôi khi, mưa lại làm lòng người thêm rõ ràng. Những câu chuyện dang dở, những mối quan hệ mơ hồ, những yêu thương chẳng biết phải gửi đến đâu tất cả đều có thể len lỏi vào từng hạt mưa, trở thành một phần của đêm tối.
Cơn mưa có thể kéo dài hàng giờ hoặc chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng khoảnh khắc nó chạm vào tâm hồn con người lại chẳng dễ dàng tan biến. Khi mưa ngừng rơi, đường phố sẽ khô ráo trở lại, nhịp sống sẽ tiếp tục hối hả như chưa từng chậm lại.
Nhưng ai biết được, có bao nhiêu điều đã kịp lắng xuống cùng cơn mưa? Có bao nhiêu điều chẳng ai nói ra nhưng lại hiện lên rõ ràng trong một đêm mưa?
Và rồi, dù mưa có dứt, cảm xúc vẫn cứ còn đó, lặng lẽ, nhưng chẳng bao giờ biến mất hoàn toàn.