Nhịp Đập Trái Tim

Nhịp đập trái tim trong mùa hoa sữa

MCS- Giữa tiết trời thu dịu nhẹ, hương hoa sữa lại về, phủ lên thành phố một lớp cảm xúc mong manh và sâu lắng. Mùi hương ấy khiến lòng người chùng lại, gợi nhớ những kỷ niệm đã qua, để trái tim thêm một lần biết rung động trước vẻ đẹp bình yên của mùa thu.

Tháng mười lại về, gió heo may len lỏi qua từng con phố, đánh thức một mùi hương quen thuộc – hương hoa sữa. Có lẽ không hương nào khiến người ta vừa yêu vừa sợ như hoa sữa: nồng nàn, dai dẳng, và dễ khiến lòng người xao động. Tôi chợt nhận ra, dù đã đi qua bao mùa thu, mỗi lần hương hoa ấy trở lại, trái tim mình vẫn không ngừng run lên – như thể có điều gì đó chưa kịp nói, chưa kịp yêu, chưa kịp quên.

Chiều nay, tôi một mình bước trên con phố nhỏ. Gió thổi nhẹ, đủ để những cánh hoa sữa khẽ rơi xuống vai áo. Trời không nắng, chỉ có thứ ánh sáng mỏng manh, trong veo như lòng người giữa giao mùa. Mỗi bước chân chậm lại, tôi nghe rõ nhịp đập của tim mình – một nhịp chậm, nhưng sâu. Nó không chỉ đập vì sự sống, mà còn vì những xúc cảm lặng lẽ dâng lên khi đối diện với chính mình giữa không gian của mùa thu.

Có người nói, hoa sữa là thứ hương của Hà Nội, là linh hồn của những con phố cũ. Nhưng với tôi, hoa sữa còn là mùi của ký ức – mùi của một thời yêu thương non dại. Tôi vẫn nhớ, năm ấy, cũng trong một buổi chiều tháng mười như thế, tôi và người ấy đi qua con đường phủ đầy hoa sữa. Chúng tôi chẳng nói gì nhiều, chỉ đi bên nhau, lặng nghe tiếng gió lướt qua hàng cây. Hương hoa sữa khi đó ngọt ngào lắm, giống như cảm giác đầu tiên của trái tim vừa biết rung động.

Thời gian trôi đi, người xưa giờ đã xa, nhưng hương hoa sữa vẫn còn đó – kiên định và lặng lẽ như một lời nhắc nhở. Nó nhắc rằng dù cuộc sống có đổi thay, dù lòng người có nguội lạnh, thì vẫn có những điều không bao giờ phai: đó là cảm xúc. Cảm xúc của lần đầu tiên biết yêu, biết chờ đợi, biết nhớ nhung, và biết buông tay.

Tháng mười chạm ngõ, hương hoa sữa lại len lỏi khắp những con phố cũ.
Tháng mười chạm ngõ, hương hoa sữa lại len lỏi khắp những con phố cũ.

Giữa dòng người hối hả, tôi vẫn thấy mình lạc lõng. Thành phố bỗng trở nên rộng hơn, còn tôi thì nhỏ bé. Nhưng lạ thay, trong sự đơn côi ấy, tôi lại thấy lòng mình bình yên. Bởi chính sự cô đơn cũng là một phần của tuổi trẻ, là khoảng lặng cần thiết để ta lắng nghe trái tim mình đang nói điều gì.

Hoa sữa năm nay vẫn nở rộ, hương vẫn tràn ngập khắp con phố, nhưng cảm xúc trong tôi đã khác. Tôi không còn thấy hương ấy quá nồng, không còn sợ nó khiến mình yếu lòng. Tôi học cách để hương ấy len vào tim, rồi tan ra như khói chỉ còn lại dư vị dịu dàng, đủ khiến tôi mỉm cười khi nhớ lại.

Có lẽ, khi con người ta trưởng thành, họ không còn mong tình yêu mãnh liệt như thuở ban đầu, mà chỉ cần một chút ấm áp, một bàn tay đủ nắm, một ánh nhìn đủ hiểu. Cũng như mùa thu – không rực rỡ như hạ, không lạnh lùng như đông nhưng lại khiến trái tim người ta đập lên những nhịp khác lạ. Nhịp của hoài niệm, của biết ơn, của yêu thương chưa bao giờ tắt.

Tôi đứng lại nơi góc phố quen, nơi có hàng hoa sữa vẫn rơi mỗi độ thu về. Hít một hơi thật sâu, tôi để hương ấy tràn vào lồng ngực. Giữa cái se lạnh của gió, trái tim tôi lại run lên, nhưng lần này là vì tôi cảm nhận được: mình vẫn còn biết yêu, biết rung động, biết sống hết mình cho những điều giản dị nhất.

Và thế là, tôi mỉm cười, bước tiếp giữa con phố đầy hoa sữa. Bởi tôi biết, chỉ cần trái tim còn đập, thì dù đi qua bao mùa thu nữa, tôi vẫn sẽ thấy cuộc đời này thật đẹp – một vẻ đẹp mỏng manh nhưng đủ khiến ta muốn giữ lại mãi mãi.