Không ít khán giả thắc mắc: Vì sao “Dưới Đáy Hồ” phim mới của Kay Trần và Thanh Duy lại chọn bối cảnh là một hồ đá hoang sơ thay vì những hồ nước dịu dàng vốn quen thuộc trên màn ảnh? Câu trả lời nằm ở một thứ “nặng đô” hơn vẻ đẹp bề ngoài: chiều sâu tâm lý.
Theo chia sẻ từ đạo diễn Trần Hữu Tấn và biên kịch Hoàng Quân, hành trình đi tìm địa điểm quay cho bộ phim không hề dễ dàng. Trong nhiều tuần, đoàn phim đã rong ruổi khắp miền Nam trước khi chấm một hồ đá cổ tại Bà Rịa – Vũng Tàu, từng là mỏ khai thác đá tự nhiên. Nơi đây mang đến đúng thứ “không khí điện ảnh” mà bộ phim cần: lặng lẽ, sâu thẳm và luôn khiến người ta cảm thấy một điều gì đó bất thường đang chờ chực trỗi dậy.

Hồ đá không giống hồ nước thông thường. Bao quanh là những vách dựng đứng, lòng hồ sặc mùi lạnh lẽo và hiểm nguy với nhiều đá ngầm, nơi đây như một sinh thể vừa đẹp vừa đáng ngại. Mặt hồ xanh thẳm nhờ phản ứng giữa các khoáng chất và kim loại trong nước, vừa khiến người ta mê đắm, vừa gợi lên cảm giác về điều gì đó chưa được nói ra.
Với đạo diễn Trần Hữu Tấn, đó là hình ảnh phản chiếu một phần “bản thể ngầm” trong mỗi con người – nơi chứa những vết sẹo, ký ức, cảm xúc bị chối từ. Nhân vật trong phim bước vào hồ, và cũng chính là lúc họ buộc phải đối diện với phiên bản khác của chính mình. “Cái hồ bắt đầu nhìn lại họ”, đạo diễn nói một cách nói đầy điện ảnh cho việc tự chất vấn bản thân.

Thay vì chỉ là phong nền tĩnh lặng, hồ đá trong Dưới Đáy Hồ được xây dựng như một “nhân vật”. Không cần lời thoại, không cần hành động, nhưng sự hiện diện của nó luôn phủ bóng lên mọi chuyển động trong phim. Như một bản năng, một bản ngã bị quên lãng, hồ đá âm thầm quan sát và phản ứng với từng cảm xúc nhỏ nhất của con người.
Sự lựa chọn hồ đá vì thế không đơn thuần là vì cảnh quan. Nó là một lựa chọn có chủ đích để dẫn dắt khán giả bước vào tầng sâu của những bí ẩn tâm lý nơi con người không còn chỉ là chính mình, mà còn là cái bóng mà họ từng trốn tránh.
