Sáng nay, khi mở cửa bước ra phố, một làn hơi mát lành mơn man chạm vào da thịt, dịu dàng như bàn tay ai đó khẽ đặt lên vai. Con phố quen bỗng khoác lên mình tấm áo mới – thứ áo được dệt từ những giọt mưa đêm qua còn đọng lại trên […]
Có lẽ tôi không thể nào quên được màu tím của con đường ấy. Không phải tím Huế, cũng không hẳn tím hoa cà mà là một sắc tím dịu dàng, im lặng, hơi buồn và hơi mơ hồ, như thể vừa đi ra từ một giấc mộng mùa hạ. Người ta gọi nó là […]