Không còn là hình ảnh quen thuộc với những bộ cánh “an toàn”, Thiều Bảo Trâm vừa có bước chuyển đáng chú ý khi thử nghiệm loạt thiết kế mang tinh thần thanh lịch tối giản, pha trộn chất hoài cổ Pháp trong dự án thời trang nghệ thuật “Silent Symphony” – hợp tác cùng Saint Laurent.
Lấy cảm hứng từ Françoise Hardy – biểu tượng thời trang và âm nhạc nước Pháp những năm 60, bộ ảnh không chỉ ghi lại khoảnh khắc của một người nghệ sĩ đứng trước ống kính, mà còn như lát cắt nội tâm lặng lẽ của một người phụ nữ trưởng thành, chọn thời trang làm chất liệu tự sự.

Mở đầu bộ ảnh, Trâm xuất hiện trong blazer đen cắt gọn, phối cùng bralette trắng và quần denim rách gối. Tông đối lập giữa chất liệu và màu sắc tạo nên tổng thể đầy khí chất menswear nhưng vẫn gợi cảm một cách có kiểm soát. Sự tương phản ấy không chỉ là dụng ý thẩm mỹ mà còn là tuyên ngôn hình ảnh: phụ nữ có thể dịu dàng trong sắc đen, và cũng có thể mạnh mẽ bằng nét nữ tính.

Chi tiết giỏ xách da nhỏ gọn với phần kim loại ánh bạc càng làm nổi bật chất tối giản đặc trưng của Saint Laurent, đồng thời khéo léo chuyển tải tinh thần “tự chủ” – khái niệm xuyên suốt trong mọi bản phối lần này.
Ở một khung hình khác, nữ ca sĩ khoác lên mình sơ mi trắng oversize, kết hợp cà vạt bản nhỏ, blazer dày vai và giày cao gót mũi nhọn, mô phỏng lại hình tượng quý cô Paris điển hình. Tuy nhiên, thay vì bê nguyên khuôn mẫu cổ điển, stylist đã thêm nét phá cách đương đại: áo không sơ vin, tóc xõa tự nhiên, lớp trang điểm tập trung vào đôi mắt tạo hiệu ứng “nghệ sĩ thị giác” thay vì chỉ là nhân vật trình diễn.
Từng cử chỉ, ánh nhìn của Trâm trong set đồ này như được “dàn dựng” bởi một đạo diễn giàu cảm xúc, khiến hình ảnh trở nên giàu tính điện ảnh hơn là thời trang thuần túy.

Khung cảnh hành lang ngập ánh vàng đưa người xem về những thước phim xưa cũ. Trâm chậm rãi bước qua không gian tĩnh, diện sơ mi nâu nhạt phối cùng chân váy chữ A và blazer ton-sur-ton. Gam trầm này vốn dễ “dìm dáng”, nhưng nhờ phom dáng gọn và sự tinh giản phụ kiện, tổng thể lại giúp tôn lên vóc người mảnh mai của nữ ca sĩ.
Chiếc túi đeo tay da đen nhỏ điểm nhấn duy nhất của cả set vừa đủ để cân bằng sự trầm mặc của trang phục, vừa tạo liên tưởng đến một nữ chính độc hành giữa thành phố Paris lặng gió.

Không có concept giật gân, không váy áo lộng lẫy, “Silent Symphony” vận hành bằng một kịch bản duy nhất: cảm xúc chân thành. Thời trang trong bộ ảnh này không làm phông nền cho người mặc mà là công cụ dẫn truyện – một bản giao hưởng thị giác, trong đó từng chi tiết đều có âm thanh riêng.
Sự chuyển mình này không còn là một “cuộc thử nghiệm” của Thiều Bảo Trâm, mà là một chương mới trong hành trình định danh bản sắc. Ở đó, cô chọn sự lặng yên để làm nổi bật cái tôi. Không cần quá nhiều kỹ xảo hay ánh đèn chiếu rọi, chính sự tự tin nền nã trong thần thái đã khiến cô trở thành tâm điểm không cần nỗ lực.
