Âm nhạc và Điện Ảnh

Linh Miêu cú trượt dài của dòng phim kinh dị Việt Nam

MCS- Được kỳ vọng là bước khởi đầu cho "vũ trụ linh dị" đầy tham vọng của Võ Thanh Hòa, Linh Miêu lại khiến khán giả thất vọng bởi chất lượng quá kém cỏi. Phim không chỉ thiếu yếu tố kinh dị mà còn khiến người xem bật cười vì những cảnh quay giả trân và kịch bản non tay.

Sau thành công về doanh thu của Quỷ Cẩu, Võ Thanh Hòa tiếp tục khai thác kho tàng truyền thuyết dân gian Việt Nam với dự án Linh Miêu. Tuy nhiên, trái với kỳ vọng bộ phim này mang đến cảm giác hụt hẫng cho khán giả bởi sự thiếu đầu tư trong mọi khía cạnh, từ cốt truyện đến hình ảnh.

Bộ phim pham vọng lớn nhưng chất lượng nhỏ.

Lấy bối cảnh cố đô Huế với câu chuyện về gia tộc Dương Phúc chuyên xây dựng các lăng mộ sành sứ, phim hứa hẹn mang đến bầu không khí ma mị, u ám. Tuy nhiên, mọi tiềm năng đã bị lãng phí khi yếu tố kinh dị bị xử lý một cách cũ kỹ và thiếu sáng tạo.

Yếu tố kinh dị thiếu sức nặng.

Điểm yếu lớn nhất của Linh Miêu là các cảnh jump-scare quá dễ đoán. Phim không tạo được cảm giác hồi hộp mà thay vào đó lạm dụng âm thanh lớn và hình ảnh ma quỷ xuất hiện đột ngột để gây giật mình. Nhiều phân đoạn còn sao chép rõ ràng từ các tác phẩm Hollywood như The Conjuring hay Insidious, nhưng cách thực hiện lại thua xa về chất lượng.

Ngoài ra, kỹ xảo trong phim cũng là một điểm trừ lớn. Con quỷ đói được xây dựng với hình ảnh thô sơ, thiếu tự nhiên, khiến khán giả không cảm thấy sợ mà chỉ thấy… buồn cười.

Cốt truyện dễ đoán, nhân vật thiếu chiều sâu.

Dù mở đầu với những bí ẩn về gia tộc Dương Phúc và sự hồi sinh kỳ lạ của cậu bé Gia Cường, Linh Miêu nhanh chóng để lộ tất cả nút thắt trong nửa đầu phim. Kịch bản non tay và cách xây dựng nhân vật lỏng lẻo khiến mạch truyện trở nên nhàm chán, thiếu kịch tính.

Thậm chí, phản diện của phim còn dành thời lượng dài để “giảng đạo lý” thay vì tập trung vào cao trào, làm mất đi sự hấp dẫn. Các đoạn đối thoại trong phim cũng bị đánh giá là thiếu tự nhiên, ngô nghê.

Diễn xuất gây thất vọng của dàn diễn viên.

Bên cạnh đó trong số dàn diễn viên, Hồng Đào là điểm sáng hiếm hoi khi thể hiện được sự lạnh lùng, toan tính của Mệ Bích. Tuy nhiên, các gương mặt còn lại như Samuel An, Thiên An và Thùy Tiên lại khá mờ nhạt. Thùy Tiên dù được kỳ vọng cao trong vai diễn điện ảnh đầu tay, nhưng biểu cảm gồng mình và đài từ thiếu tự nhiên đã không đáp ứng được mong đợi.

Linh Miêu là minh chứng cho thấy sự thiếu đầu tư kỹ lưỡng vào nội dung và chất lượng có thể phá hỏng cả những ý tưởng tốt. Nếu Võ Thanh Hòa không thay đổi cách tiếp cận, “vũ trụ linh dị” sẽ khó có cơ hội tỏa sáng trên màn ảnh rộng.