Trong từng cảnh quay của bộ phim “Mưa Đỏ”, tiếng bom đạn không chỉ là âm thanh của chiến tranh, mà là tiếng gọi của những cuộc đời đã ngã xuống. Những đốm pháo sáng trong trailer như một lời báo hiệu về sự tàn khốc của cuộc chiến. Nhưng giữa chiến tranh, vẫn có những trái tim kiên cường, những bước chân không ngừng tiến về phía trước.
“Chúng ta chỉ có hướng sông Thạch Hãn để chuyển quân” câu nói giản dị, nhưng lại là nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.” – câu nói đầy bi tráng trong phim như một lời nhắc nhở về sự kiên cường của quân dân ta trong hoàn cảnh không còn lối thoát.

“Mưa Đỏ” không chỉ là một bộ phim chiến tranh, mà là câu chuyện về những con người bình thường là học sinh, sinh viên, và những người dân chân chất, khi Tổ quốc gọi, họ đã sẵn sàng vứt bỏ tuổi trẻ để bước vào cuộc chiến khốc liệt.

Những bước chân ấy, dù đi qua những trận mưa bom bão đạn, vẫn không bao giờ ngừng lại. Cảm xúc dâng trào trong những thước phim khi mỗi chiến sĩ là một câu chuyện riêng biệt, một ngọn lửa đầy nhiệt huyết, nhưng cũng không thiếu những nỗi lo âu, sợ hãi và tiếc nuối.

Đằng sau sự hào hùng, “Mưa Đỏ” cũng là câu chuyện về những giọt nước mắt của những chiến sĩ nơi chiến trường. Cảnh bác sĩ quân y (Hứa Vĩ Văn thủ vai) nghẹn ngào khi chứng kiến hàng trăm chiến sĩ ra đi mỗi ngày là một minh chứng rõ ràng nhất cho sự mất mát không thể lấp đầy. Nhưng giữa tất cả những đau thương ấy, vẫn có sự hy sinh thầm lặng, sự dũng cảm không gì có thể lay chuyển được.

Dù được lấy cảm hứng từ sự kiện có thật trong lịch sử, “Mưa Đỏ” cũng khéo léo lồng ghép những yếu tố để mang đến sự mới mẻ và bất ngờ cho người xem. Bộ phim không chỉ khắc họa một trận chiến mà còn là câu chuyện về tình đồng đội, tình yêu quê hương, và những khát vọng tự do không bao giờ lụi tàn.
