Chỉ dài vỏn vẹn 18 giây, đoạn clip từ camera an ninh được chia sẻ trên mạng xã hội mới đây đã khiến hàng triệu người trẻ ngậm ngùi. Trong video, hai khung hình đối lập hiện ra: buổi trưa là mâm cơm đầm ấm với ông bà, bố mẹ, con cháu sum họp gần chục người; buổi tối lại chỉ còn một người đàn ông lớn tuổi lặng lẽ ngồi bên mâm cơm đơn sơ, phía sau là đứa cháu nhỏ nằm chơi trên võng.
Không chiếu, không bàn đủ đầy, không tiếng cười hay lời hỏi han. Ông tựa lưng vào tường, ánh mắt hướng ra sân, như đang dõi theo một điều gì vừa rời khỏi cánh cổng nhà. Có lẽ đó là bóng dáng của những người thân yêu đã vội vã rời đi sau kỳ nghỉ ngắn ngủi.

Chủ nhân đoạn clip – một cô gái đã lập gia đình và sinh sống xa bố mẹ chia sẻ rằng khi đang ngồi làm việc, bỗng nhớ đến bố nên mở camera xem thử. Khoảnh khắc ấy khiến cô bật khóc. Bởi dù chỉ vài giờ trước còn vui vầy đông đủ, tối đến cha cô đã trở lại với thói quen lủi thủi. Mẹ cô ăn cơm sớm để còn buôn bán, ông ăn sau, một mình.
Sự đối lập ấy không chỉ là cảnh vật mà là khoảng cách. Khoảng cách của thời gian, của công việc, và đôi khi là khoảng cách của sự chọn lựa. Nhiều bạn trẻ giờ đây lập nghiệp, kết hôn, sinh sống xa cha mẹ, đôi khi đến cả dịp lễ cũng không thể trở về. Bữa cơm gia đình điều từng rất giản dị nay trở thành một đặc quyền.
Trong phần bình luận, rất nhiều cư dân mạng bày tỏ cảm xúc đồng cảm. Một số chia sẻ rằng họ cũng từng chứng kiến cảnh tượng tương tự qua camera, qua cuộc gọi video hay qua lời kể của người thân. Có người trách nhẹ bản thân vì không thể về thăm bố mẹ thường xuyên hơn. Có người chỉ biết chép miệng: “Giá như thời gian quay ngược được”.
Một luồng ý kiến khác lại mở rộng góc nhìn, nhấn mạnh rằng không phải ai cũng có điều kiện để ở gần gia đình. Chọn lập nghiệp ở thành phố lớn là điều tất yếu với nhiều người, khi cơ hội việc làm và tương lai con cái đôi khi khiến họ phải chấp nhận sự xa cách.
Tuy nhiên, dù là lựa chọn hay hoàn cảnh, nỗi cô đơn trong ánh mắt người cha tối ấy vẫn khiến bất kỳ ai cũng phải dừng lại một chút để nghĩ. Nghĩ về những ngày lễ trôi qua chóng vánh, về bữa cơm ấm áp chưa kịp kéo dài, và về những người thân đang chờ mình trong lặng lẽ.
