Nguyễn Thị Dung (SN 1995, trú tại xã Hợp Thắng, huyện Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa) không có nhà máy, không dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp. Nhưng chỉ với vài máy trộn, lọ thủy tinh cũ và hàng hóa nhập qua mạng xã hội, cô gái này đã tạo ra cả nghìn sản phẩm mỹ phẩm “tự chế” bán cho khách khắp nơi.
Theo thông tin từ Công an tỉnh Thanh Hóa, Dung thuê một căn nhà tại xã Minh Sơn (huyện Triệu Sơn) để làm nơi sản xuất. Tại đây, lực lượng chức năng đã thu giữ hàng trăm lọ mỹ phẩm các loại như kem dưỡng trắng, kem tẩy trang, serum trị mụn… cùng nhiều hóa chất, dụng cụ pha chế và bao bì vỏ hộp in nhãn mác các thương hiệu nổi tiếng.

Mạng xã hội “phòng trưng bày” của mỹ phẩm giả
Tận dụng sức mạnh lan tỏa của mạng xã hội, Dung thường xuyên livestream trên TikTok để quảng cáo sản phẩm với lời lẽ ngọt ngào, tự tin khẳng định chất lượng và hiệu quả của từng loại kem, serum. Mức giá rẻ bất ngờ là một điểm cộng để thu hút những người tiêu dùng trẻ, đặc biệt là đối tượng sinh viên, nhân viên văn phòng thích làm đẹp nhưng không đủ ngân sách cho mỹ phẩm chính hãng.
Dung khai nhận đã bắt đầu công việc này từ cuối năm 2024, sau khi gia nhập các hội nhóm chuyên buôn mỹ phẩm online trên Facebook. Ban đầu chỉ là trung gian, nhưng sau đó cô nhận ra người mua qua mạng thường dễ tin, ít kiểm chứng nên đã tự pha chế để tăng lời. Nguyên liệu được đặt mua trực tuyến, phần lớn không rõ nguồn gốc, được Dung phối trộn, tạo màu, tạo mùi rồi đóng gói vào các vỏ lọ cũ được thu mua hoặc gom lại từ trước.
Lợi nhuận trên sự thiếu hiểu biết
Chỉ trong vài tháng, Dung đã bán trót lọt hơn 1.000 đơn hàng cho người mua ở nhiều tỉnh, thành phố trên cả nước. Sự việc một lần nữa cho thấy mức độ nhẹ dạ và thiếu thông tin của người tiêu dùng khi chọn mỹ phẩm giá rẻ mà không tìm hiểu kỹ lưỡng về nguồn gốc, thành phần hay giấy tờ kiểm định.
Trong góc nhìn khác, đây còn là hồi chuông cảnh tỉnh về môi trường thương mại điện tử đang trở nên hỗn loạn bởi thiếu kiểm soát chặt chẽ. Một người không có kiến thức chuyên môn, không được đào tạo về hóa mỹ phẩm, không có giấy phép sản xuất vẫn có thể dễ dàng tung ra thị trường những sản phẩm “na ná” hàng thật và kiếm lợi nhuận dựa trên lòng tin mù quáng.

Đằng sau những “lọ serum thần kỳ” trị mụn, dưỡng trắng cấp tốc là nguy cơ viêm da, kích ứng, phá hủy hàng rào bảo vệ tự nhiên của làn da thứ mà người trẻ không thể nhìn thấy ngay lập tức nhưng sẽ phải gánh chịu lâu dài. Với giá chỉ bằng một ly trà sữa, người mua trao niềm tin vào những sản phẩm không qua kiểm định, để rồi nhiều người phải tìm đến bác sĩ da liễu với làn da tổn thương nghiêm trọng.
Ở góc độ xã hội, vụ việc không đơn thuần là một hành vi lừa đảo nhỏ lẻ mà phản ánh cả một chuỗi rối ren: nhận thức người tiêu dùng còn hạn chế, thương mại điện tử thiếu kiểm soát và pháp luật vẫn chưa đủ sức răn đe với các “xưởng mỹ phẩm mini” nở rộ khắp nơi.
