Ngay từ thời điểm công bố, “Dế Mèn: Cuộc phiêu lưu tới xóm Lầy Lội” đã thu hút sự chú ý khi lựa chọn một biểu tượng văn học kinh điển để chuyển thể. Việc đưa Dế Mèn – nhân vật gắn liền với tuổi thơ nhiều thế hệ độc giả lên màn ảnh rộng cho thấy nỗ lực của nhà sản xuất trong việc kết nối giữa truyền thống và hiện đại.
Tuy nhiên, thay vì bám sát nguyên tác, ê-kíp làm phim lựa chọn một hướng kể hoàn toàn mới. Dế Mèn và Dế Trũi xuất hiện trong một hành trình riêng, không gắn liền với những nhân vật quen thuộc như Xén Tóc hay Vo Ve. Đây là điểm cộng về sự sáng tạo, song cũng tiềm ẩn rủi ro khi bộ phim phải tự xây dựng một thế giới hoàn toàn mới, đồng thời đáp ứng được kỳ vọng từ khán giả yêu mến nguyên tác.

Hình ảnh chỉn chu, đậm màu sắc dân gian
Điểm sáng rõ rệt nhất của bộ phim nằm ở phần hình ảnh. Kỹ xảo hoạt hình 3D được xử lý ở mức ổn, với thiết kế nhân vật tỉ mỉ và mang đặc trưng Việt Nam rõ rệt. Các loài côn trùng như dế, ong, ếch, kiến… không chỉ được tạo hình sinh động mà còn mang theo phong cách ăn mặc, sinh hoạt đậm chất văn hóa bản địa – từ khăn rằn, áo bà ba đến gánh hàng rong hay nồi đất.
Không gian trong phim cũng được chăm chút, với những khung cảnh làng quê Việt quen thuộc như đồng ruộng, bụi tre, rặng cỏ, bờ ao. Đặc biệt, thành phố của loài Ếch được xây dựng với nhiều chi tiết gợi nhớ đến các vật dụng sinh hoạt quen thuộc của người Việt, như vỏ lon, hộp cao Sao Vàng hay những viên bi thủy tinh – mang đến cảm giác hoài niệm và gần gũi.
Ngoài ra, âm nhạc là yếu tố hỗ trợ tốt cho không khí phim. Với sự kết hợp giữa hip hop hiện đại và âm hưởng dân gian, phần nhạc nền góp phần tạo nên cá tính riêng cho bộ phim, trong khi phần lồng tiếng cũng được thực hiện nghiêm túc, rõ ràng và phù hợp với từng nhân vật.

Dù hình ảnh đạt chất lượng tốt, nội dung phim lại là điểm yếu đáng tiếc. Câu chuyện đơn giản, nhưng cách dẫn dắt thiếu mạch lạc, khiến mạch phim bị đứt gãy ở nhiều đoạn. Các tình tiết được sắp xếp rời rạc, không có cao trào rõ ràng, trong khi phần chuyển biến tâm lý nhân vật lại chưa được đầu tư tương xứng.
Đáng chú ý, nhân vật trung tâm – Dế Mèn không giữ vai trò chủ động trong việc phát triển câu chuyện. Trong phần lớn thời lượng phim, Dế Mèn xuất hiện như một nhân vật bị cuốn theo sự kiện, thiếu sự trưởng thành hay thay đổi về nhận thức. Điều này khiến nhân vật chính mờ nhạt, trong khi các nhân vật phụ như Ếch Cốm hay Mọt sách cũng không để lại dấu ấn rõ nét.
Bên cạnh đó, thông điệp của phim chưa được truyền tải rõ ràng. Dù ẩn ý về tình bạn, sự dũng cảm và tinh thần cộng đồng vẫn xuất hiện, nhưng do cách kể chuyện thiếu trọng tâm nên khán giả khó cảm nhận được sự thuyết phục từ nội dung.
Kỹ thuật còn hạn chế, chuyển động chưa mượt
So với các sản phẩm hoạt hình quốc tế, “Dế Mèn” vẫn bộc lộ một số hạn chế về mặt kỹ thuật. Chuyển động của các nhân vật chính như Dế Mèn, Trũi hay Ếch Cốm được xử lý khá mượt, tuy nhiên nhóm nhân vật quần chúng lại thể hiện rõ sự thiếu linh hoạt. Một số cảnh hành động còn cứng, biểu cảm nhân vật chưa thật tự nhiên, khiến trải nghiệm hình ảnh chưa thực sự liền mạch.
Mặt khác, hiệu ứng môi trường như ánh sáng, nước, hay bóng đổ cũng ở mức trung bình, cho thấy giới hạn nhất định trong công nghệ hoặc kinh phí sản xuất. Tuy nhiên, xét trong mặt bằng chung của hoạt hình Việt Nam, đây vẫn là một bước tiến về mặt hình ảnh so với các tác phẩm trước đó.

“Dế Mèn: Cuộc phiêu lưu tới xóm Lầy Lội” là một trong số ít phim hoạt hình nội địa dám ra rạp và cạnh tranh trực tiếp với các bom tấn nước ngoài. Điều này thể hiện nỗ lực đáng ghi nhận của đội ngũ sản xuất trong việc nâng cao vị thế hoạt hình Việt, đồng thời thử nghiệm những hướng đi mới, từ nội dung đến hình thức thể hiện.
Tuy nhiên, để phim hoạt hình Việt thực sự đứng vững, chất lượng nội dung cần được ưu tiên hàng đầu. Một kịch bản chặt chẽ, nhân vật có chiều sâu và thông điệp rõ ràng là những yếu tố tiên quyết nếu muốn giữ chân khán giả, đặc biệt là đối tượng trẻ tuổi – nhóm công chúng chính của thể loại này.
