Ba năm trước, từ một lần đến thăm người quen tại Bệnh viện Nhi Đồng 2, Thục Quyên biết đến hoạt động hỗ trợ viện phí cho bệnh nhi có hoàn cảnh đặc biệt. Từ đó, cô đều đặn ghé phòng Công tác xã hội của bệnh viện, gặp nhân viên phụ trách để nhận danh sách các trường hợp cần giúp đỡ, rồi âm thầm đóng viện phí.
Không phô trương trên mạng xã hội, mỗi lần giúp đỡ, cô chỉ lặng lẽ rời đi với sự an tâm rằng một gia đình đã bớt đi phần nào gánh nặng chi phí điều trị. Có khi Quyên thực hiện một mình, khi khác lại có bạn bè hoặc đồng nghiệp đồng hành, nhưng tất cả đều giữ tinh thần kín đáo và tôn trọng sự riêng tư của các gia đình.

Khi mạng xã hội lan tỏa trào lưu “Đóng viện phí cho người lạ”, Thục Quyên mới mỉm cười nhận ra mình đã làm điều này suốt ba năm. Với cô, đây không phải là “đu trend” mà là sự sẻ chia xuất phát từ trái tim.
Quyên từng chia sẻ rằng, mỗi lần bước chân vào bệnh viện, chứng kiến những gương mặt lo lắng của cha mẹ bệnh nhi, cô càng thêm thôi thúc phải tiếp tục. Không chỉ là hỗ trợ chi phí, đó còn là sự động viên tinh thần, một lời nhắc rằng trong lúc khó khăn, vẫn còn những bàn tay sẵn sàng nắm lấy nhau.

Trong thời đại mà nhiều việc thiện nguyện gắn liền với ống kính và mạng xã hội, câu chuyện của Thục Quyên nổi bật theo cách giản dị. Cô không đặt nặng việc được ghi nhận, mà coi đây là “thói quen tốt” mình may mắn duy trì được.
Từ sự âm thầm ấy, giá trị của lòng nhân ái càng được khắc họa rõ nét: giúp đỡ không cần hồi đáp, trao đi mà không mong nhận lại. Đó cũng chính là cách mà Thục Quyên viết nên câu chuyện của mình – một hành trình bền bỉ, nhẹ nhàng nhưng đủ sức lan tỏa để chạm đến trái tim của bất kỳ ai biết đến.
