Tháng 4/2021, khi đang là học sinh lớp chuyên Anh tại Trường THPT chuyên Hoàng Văn Thụ, Lương Hà Châu bắt đầu nhận thấy cơ thể mình thay đổi bất thường. Cô thường xuyên khát nước, mỗi ngày uống từ 5-7 lít, nhưng cơ thể vẫn kiệt sức. Những đêm mất ngủ triền miên khiến tinh thần sa sút, đôi khi ba ngày liền cô chỉ chợp mắt được vài giờ.
Khi được gia đình đưa đi thăm khám, mọi kết quả đều không cho thấy dấu hiệu gì nghiêm trọng. Nhưng đến năm 2023, sức khỏe của Châu tuột dốc nhanh chóng. Một đêm thức dậy đi uống nước, cô ngã quỵ và không thể tự đứng dậy. Hành trình từ bệnh viện tỉnh đến Bệnh viện Bạch Mai như một đoạn phim buồn, với nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt bố mẹ cô.
Chỉ khi cầm trên tay bệnh án, Hà Châu mới biết được sự thật. Cô đang đối mặt với hai căn bệnh hiểm nghèo: ung thư tuyến giáp và u bào Langerhans đa hệ thống – một căn bệnh ác tính hiếm gặp. “Lúc ấy, mình chỉ nghĩ, có lẽ đây là kết thúc,” Châu nhớ lại.
Những ngày tháng u ám trong ánh sáng yêu thương
Bệnh tật không chỉ hành hạ cơ thể, mà còn khiến tâm hồn Châu cạn kiệt niềm tin. Cô phải tạm ngưng mọi kế hoạch học tập, nằm bất động trên giường bệnh, nhìn ra cửa sổ thấy dòng chữ “Đại học Kinh tế Quốc dân” mà trái tim quặn thắt. Những ước mơ dường như đã vụt tắt.
Nhưng rồi, một món quà đặc biệt từ cô giáo dạy Văn đã thay đổi tất cả. Đó là một trang web tổng hợp những lời nhắn gửi từ bạn bè cùng lớp. Từng câu chữ động viên, từng lời chúc yêu thương như ngọn gió mát thổi qua tâm hồn đang khô cằn của cô. “Mình không thể bỏ cuộc. Bố mẹ mình sẽ sống ra sao nếu không có mình? Bạn bè và thầy cô đã yêu thương mình như thế, mình không thể phụ lòng họ” cô chia sẻ.
Tháng 5/2023, Hà Châu thực hiện ca phẫu thuật tuyến giáp. Dù ca mổ thành công, vết thương không dễ lành, khiến cô phải trở lại bệnh viện điều trị dài ngày. Hai ngày trước kỳ thi tốt nghiệp THPT, cô xin bác sĩ khâu lại vết mổ để có thể tham dự kỳ thi. Hình ảnh cô gái trẻ ngồi trong phòng thi, một tay giữ băng vết mổ, một tay cầm bút làm bài, đã trở thành minh chứng cho nghị lực sống phi thường.
Ánh sáng từ nghị lực và tình yêu thương
Kỳ thi ấy không chỉ là thử thách, mà còn là bước ngoặt trong cuộc đời Châu. Với điểm học bạ của trường chuyên và kết quả IELTS 7.5, cô đỗ vào khoa Quản trị Kinh doanh của Đại học Ngoại thương.
Niềm vui nhập học chưa kịp trọn vẹn thì Châu bước vào chuỗi ngày hóa trị đau đớn. Cứ mỗi thứ 6 hàng tuần, cô lại đến bệnh viện để truyền hóa chất. Trong 4 tháng, cô trải qua 12 đợt hóa trị, mỗi lần là một cuộc chiến mà đau đớn như ngọn lửa đốt cháy từng tế bào. Nhưng trong những giây phút tuyệt vọng nhất, Châu luôn nghĩ về bố mẹ. “Mình đã cố gắng thế nào để vào được đại học, giờ bỏ cuộc thì thật lãng phí” cô tự nhủ.
Khoảnh khắc bác sĩ thông báo rằng khối u đã biến mất, Châu không thể kìm nén niềm hạnh phúc. Cô lập tức gọi cho gia đình, báo tin vui cho những người thân yêu. “Bố mẹ mình sốc đến không nói được lời nào, bà ngoại thì lặng người đi. Đó là khoảnh khắc mình biết rằng mọi đau đớn đều xứng đáng,” cô kể lại.
Dù vẫn phải truyền hóa chất duy trì và đối mặt với nguy cơ khối u tái phát, Châu học cách yêu cuộc sống hơn bao giờ hết. Từng khoảnh khắc nhỏ bé, từ chuyến xe miễn phí của một người tài xế, đến nụ cười của cô bán trà đá, đều trở thành nguồn động viên giúp cô mạnh mẽ hơn thêm tin vào nghị lực.
“Cuộc sống có quá nhiều điều tốt đẹp, chỉ là ta chưa nhìn ra nó mà thôi” Hà Châu chia sẻ. Với cô, tuổi 19 là quãng thời gian đáng nhớ nhất: vừa đối mặt với bệnh tật, vừa khám phá được sức mạnh tiềm ẩn nghị lực sống trong bản thân. Từng giây phút chiến đấu đã giúp cô nhận ra giá trị của tình yêu thương và sự quan tâm từ những điều nhỏ bé nhất.
Nhìn lại hành trình đã qua, Châu không còn cảm thấy oán trách hay buồn tủi. Cô thấy mình may mắn, bởi chính nghịch cảnh đã dạy cô biết trân trọng những điều bình dị trong cuộc sống, tin vào nghị lực sống. Một năm trước, Hà Châu là cô gái nằm trên giường bệnh, nhìn ra thế giới qua ô cửa sổ. Một năm sau, cô đã tự tin đứng giữa giảng đường đại học, với nụ cười rạng rỡ và niềm tin mãnh liệt vào tương lai.