Trên vỉa hè đường 3 Tháng 2 (quận 10, TP.HCM) giữa những dòng xe tấp nập và bảng hiệu hiện đại, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ tồn tại suốt hơn bốn mươi năm. Chủ nhân của nó là ông Nguyễn Quốc Hưng, người dân quanh vùng thường gọi thân mật là “ông Nguyên đồng hồ”. Nghề sửa đồng hồ, vốn đã vơi dần theo thời gian, vẫn được ông giữ gìn như cách ông kế thừa gia sản tinh thần của cha và tự tay nuôi lớn ba người con trai thành đạt.
Gian hàng nhỏ, ký ức lớn
Không gian làm việc của ông Hưng chỉ vỏn vẹn một chiếc bàn kính cũ, vài chiếc kẹp, hộp vít và vài cái kính lúp mòn vệt. Người khách đến đây phần lớn là người quen, hoặc những người yêu quý nét xưa cũ giữa lòng phố thị. Ít ai ngờ rằng, chiếc bàn nhỏ này đã tồn tại từ năm 1954, khi cha ông – một người gốc Thủy Nguyên, Hải Phòng lập nghiệp tại miền Nam sau khi được ông chủ đồn điền người Pháp dạy nghề như một lời tri ân cho bài thuốc dân gian chữa khỏi bệnh.
“Cha tôi vào Nam năm 1946, làm công nhân cao su, cực nhọc lắm. Nhờ biết cách chữa đau răng nên giúp được con ông chủ đồn điền, rồi mới được học nghề sửa đồng hồ”, ông Hưng kể.

Sau năm 1975, ông Hưng tiếp quản tiệm sửa đồng hồ từ cha. Những năm đó, đồng hồ cơ lên dây cót là món tài sản quý. “Lau dầu, chỉnh giờ, thay dây cũng làm không xuể. Mỗi chiếc đồng hồ là một câu chuyện riêng, người ta quý đồng hồ như quý của để dành”, ông nhớ lại.
Khi đồng hồ điện tử, điện thoại thông minh xuất hiện, nhiều tiệm sửa đồng hồ phải đóng cửa. Riêng ông Hưng vẫn bám nghề. “Tôi không muốn bỏ. Vì cha tôi đã sống được nhờ nó, tôi cũng nuôi vợ con từ nó, giờ bỏ đi thì uổng lắm”, ông nói. Ông tự mày mò, học thêm kỹ thuật mới, sắm máy móc hiện đại để bắt kịp những dòng đồng hồ hiện đại. Với ông, dù quý hay rẻ, mỗi chiếc đồng hồ được giao đều là một sự tin tưởng không thể phụ lòng.
Không gian xưa giữa lòng thành phố mới
Hai vật dụng ông Hưng trân quý nhất là bàn ép kính và kẹp gỗ – đồ nghề của cha để lại, do ông chủ người Pháp tặng. Dù thời gian đã phủ bụi mòn, chúng vẫn được ông sử dụng mỗi ngày.
“Ngày nay, người ta không cần sửa đồng hồ nhiều nữa, vì giá rẻ, dễ thay. Nhưng tôi vẫn ngồi đây, không phải vì tiền, mà vì quen tay, quen việc, và thấy vui khi được tiếp tục làm nghề”, ông Hưng cười hiền.
Ba người con trai của ông đều tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định. Ông không còn áp lực mưu sinh, nhưng vẫn ngồi suốt ngày bên bàn gỗ, sửa từng chiếc đồng hồ như một phần nếp sống quen thuộc không thể thiếu.

Ông Hưng không tự nhận mình là “người gìn giữ nghề truyền thống”. Với ông, đơn giản là còn tay còn làm, còn người đến sửa thì còn ngồi đấy. Nhưng hình ảnh người đàn ông tóc bạc, mắt đeo kính lúp, kiên nhẫn sửa từng bánh răng đã trở thành biểu tượng của sự bền bỉ, tận tâm và yêu nghề – những phẩm chất đang dần vắng bóng trong nhịp sống hiện đại.
Giữa lòng đô thị phát triển từng ngày, nơi các nghề thủ công dần lùi vào dĩ vãng, ông Hưng lặng lẽ ngồi đó không để thời gian dừng lại, mà là để giữ cho thời gian một góc thật riêng, thật yên tĩnh.
