Ở một góc vỉa hè tại trung tâm TP.HCM, không biển hiệu, không tên tuổi, nhưng những bức tranh đầy màu sắc được tạo ra bởi một người đàn ông tóc đã pha sương vẫn khiến bất kỳ ai đi qua cũng phải dừng chân. Đó là ông Trương Quang Dũng – một người bảo vệ đặc biệt.
Sinh năm 1959, ông Dũng đã có hơn ba thập kỷ gắn bó với mảnh đất Sài Gòn, từng làm qua đủ nghề: từ đạp xích lô, vẽ thuê đến nhân viên bảo vệ. Cuộc sống từng khiến ông phải tạm gác lại đam mê hội họa thứ từng là giấc mơ tuổi trẻ. Thế nhưng, trong một khoảnh khắc giản đơn do người con trai khơi gợi, ngọn lửa ấy đã một lần nữa bừng lên.

Tình yêu với màu vẽ không bao giờ tắt
Dù làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, ông Dũng vẫn tranh thủ từng phút rảnh rỗi để cầm cọ, hòa mình vào không gian nghệ thuật trên khung canvas. Không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp, không được đào tạo bài bản, nhưng từng nét cọ ông vẽ lại mang theo chiều sâu của cảm xúc, của ký ức và sự tự do đúng như cách ông miêu tả: “Phóng khoáng, như tính cách của tôi.”
Không gian làm việc của ông chỉ là một chiếc giá vẽ dựng tạm, một bảng màu cũ và vài cây cọ được tặng bởi người yêu hội họa. Dù vậy, nơi ấy lại đầy sự kết nối nơi những người lạ dừng lại ngắm nhìn, trò chuyện, thậm chí mang cả tranh của họ đến chia sẻ cùng ông. Một bức vẽ đang dang dở có thể trở thành món quà tinh thần cho ai đó. Và chính sự tương tác ấy khiến góc phố nơi ông đứng không còn là chỗ trông xe, mà như một phòng tranh ngoài trời.

Khi nghệ thuật chạm vào trái tim người qua đường
Điều đặc biệt không chỉ nằm ở những bức tranh mà còn ở sự khiêm nhường, tận tụy trong công việc thường nhật của ông. Vừa vẽ, ông vừa quan sát, dắt xe, mở cửa và trò chuyện với khách bằng sự chân thành hiếm thấy. “Các sếp thương tôi lắm, nên mới tạo điều kiện cho tôi vẽ tranh ở đây” – ông chia sẻ, như một lời biết ơn nhỏ bé giữa cuộc sống bộn bề.
Bức tranh gần đây nhất ông đang hoàn thiện là chân dung Đức Mẹ Maria, hiện lên trong cụm mây nhẹ nhàng, với nụ cười an lành. Nét vẽ ấy không chỉ khéo léo mà còn mang trong đó một tầng cảm xúc sâu lắng – dường như chính là sự thanh thản mà ông Dũng tìm thấy sau nhiều năm bươn chải.

Không phải ai cũng cần sân khấu rực rỡ để được gọi là nghệ sĩ. Với ông Dũng, mỗi ngày trôi qua là một tác phẩm, mỗi lượt khách đi qua là một khoảnh khắc đáng nhớ. Ở độ tuổi 65, ông không tìm kiếm sự nổi tiếng, mà đơn giản là tiếp tục nuôi dưỡng đam mê và chia sẻ niềm vui ấy với mọi người xung quanh.
Giữa những vội vã và hối hả của thành phố, người ta bỗng chững lại trước một bức tranh, một nụ cười, một tâm hồn đẹp được tô vẽ bằng những gam màu giản dị nhất.
