Trong khi nhiều người đang cố gắng vượt qua lũ lụt bằng sự giúp đỡ của cộng đồng, thì chính cộng đồng ấy lại bất ngờ được tiếp sức bởi một người tưởng chừng yếu ớt nhất: Hu Lei – người đàn ông 32 tuổi bị bại liệt đến từ khu tự trị Ninh Hạ Hồi, Trung Quốc.
Dù sống nhờ vào thu gom ve chai và một sạp hàng thủ công nhỏ bên lề đường, Hu Lei đã chi toàn bộ số tiền 55.000 nhân dân tệ (khoảng 8.000 USD) để mua 5 tấn gạo, 500 thùng mì, 500 chai nước, 100 đèn pin và 2.000 đôi găng tay cứu trợ vùng lũ. Đặc biệt, số tiền anh còn lại trong tài khoản sau đó chỉ là… 0,5 tệ.
Không chỉ có Hu, bạn bè của anh cũng chung tay đóng góp thêm 20.000 tệ. Tất cả cùng lái một chiếc xe tải đến huyện Rongjiang, tỉnh Quý Châu, nơi vừa trải qua một đợt lũ dữ dội khiến hơn 100.000 người bị ảnh hưởng, 50.000 người phải sơ tán.
Hành trình “cho đi tất cả” của người khuyết tật
“Tôi không thể quyên góp nửa vời. Hoặc không cho, hoặc là tất cả”, Hu nói với báo chí địa phương trong lần trao tặng hàng cứu trợ ngày 29/6.
Hu được biết đến với biệt danh “gã khổng lồ quỳ gối” bởi thân hình to lớn nhưng phải di chuyển trên đôi tay do chứng bại liệt. Trong hơn 15 năm qua, dù sống chật vật, anh vẫn âm thầm thực hiện nhiều hoạt động thiện nguyện. Theo báo cáo, Hu đã quyên góp khoảng 1 triệu nhân dân tệ (140.000 USD) để hỗ trợ học phí cho hơn 500 học sinh có hoàn cảnh khó khăn trong giai đoạn từ 2008 đến 2023.

Bên cạnh nguồn thu từ ve chai và hàng thủ công, Hu còn kiếm được một phần thu nhập nhờ livestream trên mạng xã hội và các khoản trợ cấp dành cho người khuyết tật từ chính phủ Trung Quốc.
Trận lũ tại Rongjiang không chỉ tàn phá hạ tầng mà còn gợi nhớ đến nơi từng nổi tiếng với giải bóng đá làng từng “gây bão” mạng xã hội nhiều năm trước. Chính vì vậy, khi Hu cùng bạn bè lái xe đến đây, họ không chỉ mang theo hàng hóa, mà còn mang cả sự cảm thông và động viên bằng hành động.
“Tôi đến Rongjiang và cảm thấy thực sự đau lòng. Vùng này bị tàn phá nặng nề. Nhưng tôi tin mọi người nơi đây sẽ vượt qua”, Hu nói. Câu nói ấy, tuy nhẹ nhàng, nhưng chất chứa sức nặng của một tấm lòng không giới hạn bởi hoàn cảnh.
Một con người, hai góc nhìn
Trên mạng xã hội Trung Quốc, nhiều người đã xúc động khi chứng kiến hành động của Hu. Một bình luận được lan truyền rộng rãi viết: “Anh ấy quỳ trên mặt đất, nhưng khiến cả xã hội phải ngẩng đầu kính trọng.” Một người khác chia sẻ: “Hãy nhớ lấy cái tên này – Hu Lei. Anh ấy là biểu tượng của tình người.”
Tuy nhiên, cũng xuất hiện một số ý kiến trái chiều. Một cư dân mạng đặt câu hỏi: “Việc từ thiện đến mức chỉ còn 0,5 tệ liệu có nên không? Nếu ngày mai anh ấy cần mua một chiếc bánh bao, thì sao?” Ý kiến này cho thấy một góc nhìn thực tế hơn, đặt vấn đề về sự bền vững của lòng tốt trong điều kiện cá nhân khắc nghiệt.

Dù vậy, không thể phủ nhận rằng câu chuyện của Hu đã mở ra nhiều suy ngẫm: Liệu giá trị của việc cho đi được đo bằng con số hay bằng ý chí? Và trong một xã hội đầy bất trắc, điều gì khiến một người gần như chẳng có gì vẫn muốn cho đi tất cả?
