Thầy không chỉ dạy chúng tôi con chữ, phép tính. Trong từng bài giảng, thầy khéo léo lồng ghép những bài học về cuộc sống mà đến tận bây giờ tôi vẫn luôn ghi nhớ. “Kiến thức có thể học từ sách vở, nhưng lòng trung thực và sự chân thành mới làm nên giá trị của một con người,” thầy thường nhắc nhở chúng tôi như thế. Những lời nói ấy nghe tưởng như giản đơn, nhưng qua bao nhiêu năm tháng, tôi càng nhận ra rằng chúng là nền móng vững chắc giúp tôi vượt qua bao thử thách trong cuộc đời.
Ngày ấy, lớp học của chúng tôi không phải lúc nào cũng yên ắng. Có những lúc tiếng cười đùa nghịch ngợm vang lên khiến thầy phải dành cả giờ nghỉ để ngồi lại với lớp. Nhưng điều đáng nhớ là, thầy không bao giờ trách mắng hay to tiếng. Ánh mắt thầy, đầy kiên nhẫn và yêu thương, đủ sức khiến chúng tôi tự nhìn nhận lại mình. Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi học được không chỉ sự nghiêm túc trong học tập, mà còn là cách cư xử và sự tôn trọng lẫn nhau.
Những buổi chiều cuối tuần, cả lớp chúng tôi thường quây quần bên thầy, lắng nghe những câu chuyện thầy kể. Những câu chuyện ấy không chỉ là lời nói, mà như những mảnh ghép đầy màu sắc của cuộc sống – là bài học về lòng kiên cường và tình người.
“Điều quý giá nhất mà các em có thể mang theo trong cuộc đời này không phải là điểm số hay thành tích, mà là nhân cách, là khả năng đứng lên từ vấp ngã,” thầy từng nói với chúng tôi như thế. Lời nói ấy không chỉ vang vọng trong những ngày còn ngồi ghế nhà trường, mà còn theo tôi trong những lúc cuộc sống thử thách lòng kiên nhẫn và niềm tin của mình.
Bây giờ, khi đã trải qua bao thăng trầm, mỗi khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng thầy đã trao cho tôi nhiều hơn những bài học sách vở. Thầy đã truyền dạy cho tôi cách yêu thương, cách biết lắng nghe và trân trọng những điều nhỏ bé xung quanh. Thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà là một người đồng hành âm thầm, giúp tôi vững bước qua mọi giông bão.
Ngày 20/11 này, trong ánh sáng dịu dàng của mùa tri ân, tôi muốn gửi đến thầy những lời cảm ơn từ tận đáy lòng. Dù bao năm tháng trôi qua, dù cuộc đời có đưa tôi đi xa đến đâu, hình ảnh thầy – với ánh mắt hiền từ và giọng nói trầm ấm – vẫn mãi là ngọn đèn ấm áp trong ký ức tôi.
Thầy không chỉ là người thầy của một thời học trò, mà còn là biểu tượng của sự hy sinh, của tình yêu thương không bao giờ vơi cạn, mãi mãi là người tôi kính trọng và biết ơn.