Nguyễn Tất Minh và Ngô Văn Hiếu cùng lớn lên tại xã Đồng Thắng, huyện Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa. Minh mang dị tật bẩm sinh khiến đôi chân và một tay bị teo nhỏ, gần như không thể tự di chuyển. Kể từ những năm cấp một, Hiếu – cậu bạn cùng xóm đã tình nguyện trở thành “đôi chân” đồng hành cùng Minh đến lớp mỗi ngày.

Từ bậc tiểu học đến hết trung học phổ thông, Hiếu cõng bạn đến trường, lên lớp, thậm chí giúp bạn sinh hoạt hằng ngày. Không ồn ào, không kể lể, sự gắn bó của cả hai trở thành một phần quen thuộc trong đời sống học đường nơi làng quê nghèo xứ Thanh. Câu chuyện ấy, từng được ví như cổ tích giữa đời thường, đã khiến cộng đồng mạng xúc động mạnh vào năm 2020.
Một lần nữa bước cùng nhau trên hành trình học vấn
Chiều 10/5, trong lễ trao bằng tốt nghiệp của Trường Đại học Bách khoa Hà Nội, Hiếu – hiện là sinh viên năm cuối Trường Đại học Y Dược Thái Bình lặng lẽ có mặt. Anh rời trường sớm, bắt xe lên Hà Nội chỉ để kịp dự khoảnh khắc bạn thân nhận bằng cử nhân. Và như một thói quen, Hiếu lại cúi người xuống, cõng Minh bước lên bục vinh danh.
Không khí hội trường gần như chững lại khi hình ảnh quen thuộc ấy hiện diện một lần nữa, lần này là trong khung cảnh của sự trưởng thành. Minh tốt nghiệp loại Giỏi ngành Khoa học máy tính với điểm trung bình tích lũy 3.23/4. Hiếu không chỉ đến để chúc mừng, mà để bước tiếp chặng đường cuối cùng mà cả hai đã bắt đầu cùng nhau từ năm học lớp 1.

Tình bạn không dừng lại sau cánh cổng trường phổ thông
Dù học đại học ở hai thành phố khác nhau, cả hai vẫn duy trì liên lạc. Trong hai năm đầu, khi lịch học còn linh hoạt, Hiếu thường xuyên tranh thủ thời gian lên Hà Nội thăm Minh. Những buổi dạo phố, ăn quà vặt ven hồ, hay trở về quê cùng nhau thăm thầy cô là những kỷ niệm mới được hai người lặng lẽ tích cóp sau quãng thời gian đồng hành suốt 12 năm học phổ thông.
“Tình bạn của chúng em được xây dựng trên sự tôn trọng và sẵn sàng vì nhau. Em coi anh Hiếu như anh ruột. Sau này, khi đã về già, em vẫn mong có thể cùng anh ôn lại từng kỷ niệm ấy”, Minh nói.
Còn Hiếu, chưa từng chia sẻ nhiều với truyền thông chỉ gọn ghẽ nói: “Tôi nghĩ nếu mình không làm, thì có lẽ Minh đã không thể đến được nơi này. Nhưng điều đó không có nghĩa tôi đang hy sinh. Chúng tôi chỉ đơn giản là bạn”.

Khoảnh khắc cõng bạn lên bục nhận bằng không phải là màn trình diễn, càng không phải sự sắp đặt. Đó đơn thuần là việc làm mà Hiếu đã lặp lại hàng nghìn lần suốt thời đi học, lần này là cho một dấu mốc đặc biệt. Nhưng chính vì thế, hành động ấy trở nên đầy sức nặng không chỉ là nghĩa tình bạn bè, mà còn là biểu tượng cho tình người, cho ý chí vượt lên nghịch cảnh, cho niềm tin vào những giá trị đẹp đẽ mà đôi khi chúng ta tưởng đã mai một trong xã hội hiện đại.
Hiếu mong Minh sẽ có mặt tại lễ tốt nghiệp của mình vào năm sau. Có lẽ khi ấy, sẽ không cần ai cõng ai nữa. Chỉ cần đứng bên nhau, cùng mỉm cười, là đủ để kết nối lại một hành trình dài bằng ký ức không thể thay thế.
