Tuổi thơ là nơi trú ngụ dịu dàng nhất trong ký ức của mỗi người. Ở đó, ta không cần mang theo hành lý, cũng chẳng phải lo lắng về thời gian hay lịch trình. Chỉ cần nhắm mắt lại thôi, chuyến tàu ngược thời gian sẽ đưa ta trở về cái miền ký ức ấm áp ấy nơi có những mùa hè rực rỡ, có tiếng cười trong veo vang cả xóm làng, có cánh diều bay lơ lửng trong giấc mơ con trẻ, và có cả những lần làm sai, những lần “bướng bỉnh” đầy hồn nhiên dưới ánh mắt nghiêm khắc nhưng dịu dàng của cha mẹ.
Tuổi thơ của tôi, như nhiều đứa trẻ khác, chẳng êm đềm suốt cả chặng đường. Đôi khi nó đầy những vết trầy xước do ngã xe, những lần trốn học đi bắt chuồn chuồn hay chơi trò trốn tìm đến tối mịt mới về. Có những chiều mùa hè oi ả, tôi đã lén trèo rào sang nhà bạn chơi điện tử, dù mẹ đã dặn đi dặn lại là không được đi đâu khi chưa xong bài. Cũng có lần, chỉ vì tò mò, tôi đã nghịch phá cái đài cũ của ba và làm nó không bao giờ kêu lại nữa. Những lần “tự ý” như thế, phần lớn đều kết thúc bằng cái lắc đầu bất lực của ba, cái thở dài của mẹ, và cái cúi gằm mặt của tôi trong im lặng.
Nhưng kỳ lạ thay, chính những lần “làm sai” ấy lại khiến tuổi thơ trở nên sinh động và thật đến lạ. Bởi trẻ con mà, lớn lên không ai tránh khỏi những lần bước lệch. Điều quý giá là sau mỗi lần như vậy, ta học được cách nhìn khuôn mặt cha mẹ đang giận nhưng mắt lại đầy lo. Ta biết nhận ra lòng mình chùng xuống vì một lỗi nhỏ. Và trên hết, ta học cách trưởng thành bằng những lần vấp váp vô hại.

Tuổi thơ là như thế vụng về, ngây dại, nhưng tràn đầy ánh sáng. Đó là những tháng ngày không lo toan, khi sai cũng được tha, khi vấp cũng được nâng. Là khoảng thời gian mà chỉ cần một cái kẹo kéo hay một cái đèn ông sao đã thấy cả thế giới trong tay. Là lúc tin rằng một lá thư gấp đôi, một lời hứa bằng ngón tay út là cả chân lý. Không ai có thể sống mãi trong tuổi thơ, nhưng ai cũng cần có một tuổi thơ đủ đầy để nhớ lại những khi lòng mỏi mệt.
Giờ đây khi đã lớn, ta có thể đi muôn nơi, sống muôn kiểu, nhưng đôi khi trong khoảnh khắc yên tĩnh nhất, lòng vẫn tha thiết thầm hỏi: “Nếu được, liệu có ai bán cho tôi một vé về tuổi thơ?” Không phải để làm lại, không phải để sửa chữa những điều xưa cũ, mà chỉ để được một lần nữa nghe tiếng mẹ gọi từ đầu ngõ, ngửi thấy mùi bếp rơm ấm nồng, thấy lại bóng dáng cha lặng lẽ dưới hiên khi trời đổ mưa.
Tuổi thơ không thể trở lại, nhưng nó luôn sống trong lòng ta như một ánh nắng êm dịu giữa những ngày u ám nhất của cuộc đời. Và có lẽ, trong mỗi chúng ta, đều đang giữ một tấm vé vô hình mỏng manh, cũ kỹ, nhưng đầy phép màu để bất cứ lúc nào cần, chỉ cần nhắm mắt lại, ta lại được trở về… chỉ một lần, làm đứa trẻ của ngày xưa.
