Mùa hạ về, không reo gọi bằng những thanh âm rộn ràng, mà khẽ khàng như một bàn tay vén nhẹ mái tóc, hay một làn mưa thoáng qua phố nhỏ rồi biến mất sau hàng cây. Tôi vẫn thường yêu cái cách mùa hạ mở cửa, như ai đó ghé qua hiên nhà, để lại nắng trong vạt áo và gió trong lòng người.
Những ngày hạ đầu tiên luôn mang một vẻ e ấp, mơ hồ. Nắng không gắt, mưa không vội. Thứ ánh sáng vàng nhạt trải trên hàng cây, phản chiếu lên mặt đường những vệt lung linh, khiến con người ta bước chậm hơn, nhẹ hơn – như sợ làm vỡ những kỷ niệm đang trôi lơ lửng trong không khí.
Có lần, tôi bắt gặp một cô gái ngồi lặng dưới mái hiên quán nhỏ, nhìn ra ngoài trời. Cơn mưa hạ rơi rất khẽ, giống như cách ký ức tìm đến người ta không báo trước. Ánh mắt cô ấy không buồn, cũng chẳng vui. Chỉ là ánh nhìn của một người đã từng có những mùa hạ của riêng mình, và bây giờ, đang nhớ lại nó bằng cả trái tim.
Mùa hạ khiến lòng người lắng lại. Không phải vì những hồi ức đã cũ, mà bởi cái cách chúng trở về – êm đềm, như nhạc nền trong một bộ phim cũ. Tôi từng tin rằng tuổi trẻ là cơn lốc, nhưng hóa ra, nó cũng có thể là một chiều ngồi lặng thinh dưới bóng cây, để nghe lòng mình hát bài hát chẳng ai từng viết.

Và dường như, càng lớn, người ta càng sống chậm trong mùa hạ. Những cảm xúc không còn vội vàng như thời đi học, những buổi cuối năm vội viết lưu bút, vội nói yêu, vội nói tạm biệt. Giờ đây, tôi học cách để trái tim mình cảm nhận từng tiếng lá rơi, từng vệt nắng trượt dài trên bậu cửa. Tôi học cách lắng nghe cả những khoảng lặng nơi mùa hạ không nói gì, nhưng lòng tôi thì biết rõ.
Có điều gì đó trong mùa hạ khiến người ta hoài niệm. Có thể là mùi hoa sữa phai nhạt giữa trưa nắng, là cơn mưa rơi trong yên ắng, là những buổi chiều tím loang nơi cuối phố. Nhưng cũng có thể chỉ là cảm giác một ai đó từng nắm tay mình, từng hứa một điều, rồi đi mất giữa tiếng ve.
Và rồi, hạ vẫn tiếp tục, như một đoạn nhạc dài mà người viết không bao giờ đặt dấu chấm. Tôi đứng giữa mùa hạ năm nay, bỗng dưng thấy lòng dịu lại, như thể vừa được an ủi bởi một điều không tên.
