Tình yêu vốn dĩ rất giản đơn. Một ánh mắt chạm nhau giữa phố, một cái nắm tay nhẹ nhàng giữa chiều mưa cũng đủ khiến trái tim rung động. Thế nhưng, dường như càng lớn lên, chúng ta càng dùng những cách phức tạp để yêu nhau. Tin nhắn ngày càng ngắn, nhưng lòng lại đầy trăn trở. Cuộc gặp gỡ ngày càng ít đi, nhưng nỗi cô đơn thì cứ dài ra mãi.
Ngày xưa, người ta yêu nhau qua những lá thư tay, chỉ cần một dòng chữ “nhớ em” là đủ làm trái tim rung lên khe khẽ. Còn bây giờ, chúng ta yêu nhau qua màn hình điện thoại, nhưng chẳng ai dám nói “anh nhớ em” trực tiếp. Những câu chuyện yêu đương dần trở thành cuộc chiến tâm lý, nơi ai càng tỏ ra thờ ơ thì càng được xem là “có giá”.
Chúng ta đuổi theo những biểu hiện hoàn hảo của tình yêu, nhưng lại quên mất rằng, yêu là để tìm về sự bình yên. Một cuộc gọi bất chợt giữa đêm, một lời hỏi han thật lòng đôi khi còn giá trị hơn cả nghìn tin nhắn “đã xem nhưng chưa trả lời”.
Người trẻ thời nay thường thích chơi trò “im lặng” trong tình yêu. Họ nghĩ rằng, nếu mình không chủ động, người kia sẽ quý trọng mình hơn. Nhưng ai cũng im lặng, ai cũng chờ đợi, và kết quả là những mối quan hệ dần lụi tàn trong sự vô nghĩa.
Chúng ta cố tình tạo ra những “luật chơi” trong tình yêu, như một cách để kiểm soát cảm xúc của mình. Nhưng đôi khi, chính những luật lệ đó lại làm tổn thương cả hai. Thay vì yêu một cách chân thành, ta lại chọn yêu bằng sự phức tạp của lý trí.
Có lẽ, tình yêu giản đơn chưa bao giờ mất đi. Chỉ là chúng ta đã quen với việc khoác lên nó những lớp vỏ cầu kỳ. Chúng ta sợ bị tổn thương, sợ thua thiệt, nên luôn phải tỏ ra rằng mình mạnh mẽ, độc lập. Nhưng sâu thẳm bên trong, ai cũng chỉ mong có một người sẵn sàng lắng nghe và chấp nhận mình, mà không cần điều kiện gì cả.
Giữa thế giới phức tạp này, liệu có mấy ai còn dám yêu thật lòng? Yêu mà không tính toán, không sợ hãi, không áp đặt những kỳ vọng lên đối phương. Có lẽ, chúng ta không cần những mối quan hệ hoàn hảo, chỉ cần một tình yêu đủ chân thật để làm nơi trú ẩn giữa những ngày lòng mình giông bão.