Nhịp Đập Trái Tim

Tháng Giêng mang đến những dư âm lưu luyến

MCS- Tháng Giêng đến như một bản nhạc nhẹ nhàng, nơi từng giai điệu gợi lên biết bao kỷ niệm. Những ngày hội hè rộn rã rồi cũng dần lắng xuống, để lại những khoảng trống mênh mang trong lòng. Có lẽ vì thế mà tháng Giêng luôn khiến người ta hoài niệm, níu giữ từng khoảnh khắc trước khi năm mới thực sự cuốn tất cả vào vòng xoay của nó.

Mùa vẫn chuyển như vốn dĩ, nhưng tháng Giêng luôn có điều gì đó rất riêng. Nó không vội vã như những ngày cuối năm, không hối hả như thời khắc đón xuân, mà dịu dàng và lặng lẽ hơn. Người ta vừa trải qua cái náo nhiệt của Tết, của những cuộc hội ngộ tưởng dài mà ngắn, để rồi nhận ra những ngày bên nhau chỉ như cơn gió thoảng qua.

Có những cái ôm còn ấm, những nụ cười vẫn vẹn nguyên trong trí nhớ, nhưng chuyến xe thì đã lăn bánh, mang theo những người thân yêu trở lại với nhịp sống thường ngày. Tháng Giêng là những khoảnh khắc ngồi một mình trong buổi chiều muộn, chợt nhớ đến những câu chuyện chưa kịp kể hết, những bữa cơm còn dang dở vì tiếng cười giòn tan.

Những Ngày Xuân Đang Trôi Đi
Những ngày xuân đang trôi đi.

Tháng Giêng cũng là tháng của những ngày hội làng, những chuyến du xuân, những bước chân tìm về những miền đất quen. Nhưng dù đi đâu, ta cũng không tránh khỏi cảm giác thời gian đang trôi nhanh hơn. Chỉ mới hôm nào là đêm giao thừa, là giây phút háo hức chờ pháo hoa bừng sáng, mà giờ đây, nắng xuân đã bắt đầu nhạt màu, để lại một chút dư vị vấn vương.

Có lẽ ai cũng từng có những khoảnh khắc như thế đứng giữa một ngày tháng Giêng và bất giác nhận ra mình đang nhớ. Nhớ một người, một câu chuyện, một khoảng thời gian đẹp đẽ đã qua. Nhớ cảm giác tay còn ấm trong tay, nhưng rồi mỗi người lại trở về với cuộc sống của riêng mình.

Không giống như tháng Hai bắt đầu nhộn nhịp trở lại, tháng Giêng lặng lẽ hơn, dịu dàng hơn. Nó khiến ta chậm lại, để lắng nghe rõ hơn những điều vẫn đang thì thầm trong lòng mình. Đó có thể là niềm vui nhẹ nhàng khi nhận ra mình vẫn được yêu thương, hay chút tiếc nuối cho những ngày sum vầy đã qua.

Có lẽ, tháng Giêng luôn mang một chút hoài niệm, một chút mong manh. Nhưng cũng chính vì thế, nó trở thành một khoảng thời gian đặc biệt một chiếc cầu nối giữa những ký ức và hiện tại, giữa những ngày xưa cũ và hành trình phía trước.

Tháng Giêng chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ làm ta khẽ chùng lòng. Nhưng cũng chính những khoảnh khắc ấy giúp ta trân trọng hơn những gì đang có, để biết rằng dù thời gian có trôi đi, những điều đẹp đẽ vẫn luôn còn lại trong tim.