Tình thương của cha luôn giản dị, chẳng cần hoa mỹ, chỉ cần một cái vỗ vai nhẹ, một câu dặn dò khô khốc: “Có thiếu gì thì nói cha.” Nhưng đằng sau những câu nói ấy, là cả một tấm lòng đầy lo lắng, là những buổi khuya cha thức dậy chỉ để kiểm tra xem mẻ ba khía đã chín chưa, để mai con còn mang theo.
Ngày tôi còn nhỏ, cha dạy tôi cách gói bánh tét, cách chọn những con ba khía ngon nhất để muối. Khi đó, tôi chỉ thấy đó là một công việc bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng lớn lên, mỗi lần xa nhà, tôi mới hiểu được sự ấm áp từ những món ăn ấy. Đó không chỉ là đồ ăn, mà là sự chăm chút, là sự dõi theo của cha, là cách cha nói “cha thương con” mà không cần phải thốt ra thành lời.
![Tình yêu không cần thể hiện nhưng vẫn luôn ở đó.](https://motcuocsong.vn/wp-content/uploads/2025/02/photo1705589885245-1705589885525838582031.webp)
Mỗi lần tôi xếp vali lên thành phố, cha lại tìm đủ thứ bỏ vào. Hết ba khía, lại đến dưa món, rồi bánh tét. Tôi trêu cha:
“Cha cho nhiều vậy ai ăn hết?”
Cha chỉ cười, rồi lẩm bẩm: “Sợ con không có gì ăn…”
Nhưng cha đâu biết, những thứ làm tôi ấm lòng nhất không phải là hương vị của chúng, mà là cảm giác được yêu thương, được nhớ đến. Những ngày ở thành phố, mỗi lần mở hũ ba khía ra, tôi không chỉ nếm được vị mặn mòi của biển, mà còn cảm nhận được sự ấm áp của cha nơi quê nhà.
Có những thứ, khi ta ở gần, ta không để ý đến. Nhưng khi xa rồi, ta mới hiểu đó là những điều quý giá nhất.
Cha tôi không quen thể hiện cảm xúc. Nhưng tôi biết, mỗi lần tôi rời nhà, cha sẽ đứng nhìn theo cho đến khi xe khuất hẳn. Cha sẽ dặn đi dặn lại những điều tôi đã thuộc lòng, rồi lặng lẽ quay vào nhà, tiếp tục cuộc sống của mình.
Và tôi biết, dù có đi xa đến đâu, chỉ cần trở về, cha vẫn ở đó, với những món ăn quen thuộc, với ánh mắt đầy yêu thương, như chưa từng có cuộc chia ly nào cả.