Nhịp Đập Trái Tim

Con đường ta đã yêu, đi bao mùa mưa nắng

MCS- Có những con đường ta từng bước qua, tưởng như chỉ là một lối nhỏ bình thường, nhưng hóa ra lại lưu giữ cả một quãng thanh xuân. Ở đó, từng mùa mưa nắng đi qua, từng dấu chân in hằn, từng ký ức dịu dàng còn vương lại như những tia nắng cuối ngày.

Có bao giờ bạn quay trở lại một con đường quen, nơi từng gắn với một đoạn đời mình, rồi bất giác nhận ra mọi thứ vẫn còn đó nhưng lòng mình đã khác?

Những hàng cây vẫn đứng lặng lẽ hai bên đường, nắng vẫn rải vàng trên những phiến đá, chỉ có lòng ta đã qua bao mùa mưa nắng mà chẳng thể còn như cũ. Đó có thể là con đường trước cổng trường cũ, nơi ta từng chạy xe thật chậm chỉ để nhìn thấy ai đó từ xa. Là góc phố nhỏ mỗi chiều tan tầm, nơi ta từng đứng đợi một ai đó mà chẳng cần một lý do.

Có những con đường, dù bao năm qua đi, vẫn đong đầy những mảnh ghép ký ức. Ta đi qua, tưởng như vô tình, nhưng mỗi viên gạch lát đường, mỗi chiếc ghế đá, mỗi hàng cây ven lối đều thì thầm nhắc ta về những tháng ngày đã cũ.

Những mùa thương nhớ trên những con đường cũ.
Những mùa thương nhớ trên những con đường cũ.

Ngày hôm nay, ta bước trên con đường ấy với một tâm thế khác. Không còn là những buổi sáng vội vàng hay những chiều muộn chầm chậm dạo bước. Có những bóng người lạ lẫm bước qua, không ai biết rằng ta từng có một quãng đời gắn bó với nơi đây.

Có những điều ta đã quên, có những chuyện ta nghĩ đã ngủ yên, nhưng bước chân chạm đến lối xưa, mọi thứ lại ùa về như một thước phim tua chậm. Đôi khi, ta tự hỏi: “Liệu có ai từng quay lại đây, có ai cũng nhớ đến những ngày ấy như ta không?”

Những con đường cũ không chỉ là nơi chốn, mà còn là những dòng cảm xúc đã hóa thành vĩnh cửu. Ta mang theo những nỗi nhớ, những hoài niệm, nhưng rồi cũng sẽ bước tiếp. Vì cuối cùng, ai cũng phải đi về phía trước, dù lòng có ngoảnh lại bao nhiêu lần đi chăng nữa.