Có những ngày tưởng như rất bình thường, nhưng chỉ cần một làn gió mang theo mùi khói nhẹ thoảng qua, tâm trí bỗng chốc như chạm vào một tầng ký ức cũ kỹ nơi có cánh đồng rơm rạ cháy âm ỉ, có tiếng gà gáy chiều và bước chân người mẹ thoăn thoắt trên con đường làng lấm bụi. Những mùi vị ấy không chỉ tồn tại trong không khí, mà len sâu vào cả tâm hồn, trở thành dấu vết khó phai của tuổi thơ.
Không phải ai cũng có thể gọi tên những mùi hương đã từng đi qua đời mình. Nhưng khi chúng bất ngờ quay trở lại qua một món ăn dân dã, qua cái chái bếp ám khói của bà nội hay mùi áo mẹ sau ngày bươn chải lòng người lại mềm xuống. Như thể, ở đâu đó phía sau cuộc sống hối hả này, vẫn có một khoảng lặng ấm áp chờ được quay về.

Mùi mồ hôi mẹ thấm vào vạt áo, mùi ngai ngái từ mớ rau hái vội sau vườn, hay đơn giản chỉ là mùi đất sau cơn mưa đầu mùa… Tất cả đều là chứng nhân lặng thầm của một thời vụng dại. Những thứ mùi hương không đắt giá, không xa xỉ, nhưng lại có thể đánh thức một cảm xúc tưởng đã ngủ quên từ rất lâu.
Thỉnh thoảng, ta thấy mình chậm lại, không vì mỏi mệt, mà vì trái tim đột ngột rung lên bởi điều gì đó không thể gọi tên. Là ký ức? Là hoài niệm? Hay đơn giản là một nỗi nhớ không biết gửi về đâu? Những mùi hương đó, trong khoảnh khắc nào đó, đã trở thành nơi trú ngụ của tâm hồn nơi ta tìm thấy chính mình giữa những chênh vênh trưởng thành.
Có những thứ càng cố quên càng hiện về rõ rệt, như thể quá khứ luôn tìm được cách để tự thắp sáng lại. Mà đôi khi, chỉ bằng một mùi hương mơ hồ giữa phố thị chật chội, cả bầu trời năm ấy bỗng ùa về.
