Trong cái nhịp hối hả của phố xá, nơi ai cũng vội vã với những toan tính riêng, từ “thương” tựa như một bản ballad dịu dàng vang lên giữa chốn đông người. Chỉ một từ thôi, nhưng đủ để làm mềm đi những lớp bụi thời gian đang bám chặt nơi tâm hồn mỗi chúng ta. “Thương” không ồn ào, chẳng phô trương, chỉ lặng lẽ chảy trong tim, đủ để những trái tim khô cằn nhất cũng mềm lại như một buổi chiều mưa nhẹ.
Không giống như “love” trong tiếng Anh, “thương” trong tiếng Việt mở ra những cung bậc cảm xúc không thể gọi tên trọn vẹn. Đó là cái nắm tay run run của bà dành cho cháu nhỏ trong ngày đầu nhập học. Là ánh mắt ba lặng thầm nhìn theo con sau mỗi chuyến xe khuất dần. Là những buổi chiều mẹ đợi cơm, mắt dõi ra cổng ngóng người thân. “Thương” vừa chạm đến tình yêu, vừa thấp thoáng bóng dáng của hy sinh, nhớ nhung, xót xa và cả bao dung.

Dù có cố gắng cắt nghĩa hay dịch sang bao nhiêu ngôn ngữ, “thương” vẫn mang trong mình nét đẹp riêng, thứ cảm xúc mềm mại và sâu thẳm mà chỉ ai đang sống bằng trái tim Việt mới có thể hiểu trọn vẹn. Nó giống như một dòng sông: lặng lẽ nhưng sâu rộng, chảy qua từng kỷ niệm, thấm đẫm từng ánh mắt, nụ cười và cả những lần lặng im không nói thành lời.
Có những ngày, ta chẳng cần gì nhiều ngoài một lời hỏi han, một cái chạm khẽ vào tâm hồn, một ánh mắt nói hộ vạn điều không thốt ra. Và rồi ta nhận ra, giữa một thế giới càng ngày càng vội, càng nhiều thứ chóng qua, chỉ có “thương” là ở lại. Nhẹ nhàng mà thẳm sâu, âm thầm mà bền bỉ, “thương” là thứ khiến con người ta nhớ mình đã từng dịu dàng với cuộc đời biết bao.
