Có một giai đoạn trong đời, người ta háo hức đếm ngược từng ngày để được họp lớp để kể nhau nghe chuyện người cũ, để cười vang khi nhắc lại mối tình đầu, hay đơn giản là để cảm thấy mình vẫn thuộc về một “chúng ta” ngày xưa. Nhưng rồi năm tháng trôi qua, niềm vui ấy dần chuyển thành những cú ngập ngừng. Mỗi lời mời họp lớp bỗng trở thành một bài toán cảm xúc nên đi hay không?
Bởi lẽ, họp lớp giờ đây không còn là sân chơi vô tư của một thời ngây dại. Nó trở thành bức gương lớn soi rõ từng khoảng cách: ai đang sống trong căn hộ cao cấp, ai vẫn loay hoay trả nợ thuê trọ; ai vừa thăng chức, ai vẫn làm công việc mà chính họ cũng không muốn nhắc tên. Chúng tôi vẫn gọi nhau là bạn nhưng rõ ràng, không phải ai cũng còn thân.
Có người đến với nụ cười rạng rỡ, kéo theo cả điện thoại đầy ảnh con cái, nhà cửa, xe sang. Có người đến muộn, ngồi nép ở góc bàn, ánh mắt lảng tránh mỗi lần bị hỏi chuyện công việc hay hôn nhân. Bữa ăn nhiều món, tiếng nói cười rộn ràng, nhưng đâu đó trong không khí, tôi nghe được cả những tiếng thở dài lặng lẽ. Bởi chúng tôi giờ đây không còn chỉ là những người bạn – mà đã là những con người mang trong mình đủ loại va vấp và kỳ vọng từ cuộc đời.

Tôi không trách ai. Mỗi người đều có hành trình riêng. Nhưng tôi tiếc tiếc cho những cái ôm tự nhiên đã trở thành xã giao, tiếc cho những cái tên thân thương giờ phải gắn thêm chức vụ để dễ xưng hô. Và tiếc nhất là cảm giác: ở cùng nhau nhưng không còn thật gần nhau.
Thế nên, đôi khi tôi nghĩ, họp lớp không phải là dịp để so sánh thành tựu, mà là cơ hội để nhắc nhau rằng: ai cũng đang cố gắng sống theo cách tốt nhất có thể. Chỉ cần vẫn còn lắng nghe nhau bằng một chút chân thành, có lẽ sự thân thuộc xưa kia chưa hẳn đã lạc mất hoàn toàn.
