Mùa này, hoa bưởi lại nở. Như thể chẳng hẹn mà nên, những chùm hoa trắng muốt bung nở kín cả khu vườn. Từng đóa nhỏ như bông tuyết đầu mùa, chen chúc nhau trên cành, khẽ khàng rung rinh trong gió. Tôi đứng dưới tán bưởi, khẽ nhắm mắt, để hương thơm len vào từng kẽ tóc, lan dần vào lòng.
Thứ hương ấy không ồn ào, không dữ dội, nhưng đủ mạnh mẽ để khiến thời gian chùng lại. Tôi nhớ, hồi nhỏ cứ mỗi khi hoa bưởi nở là mẹ lại hái một nắm đặt lên gác bếp, để thơm cả gian nhà mái ngói. Mùi hương ấy chẳng cần tìm kiếm cũng tự nhiên hiện diện trên tay áo, trên khăn mùi xoa, hay thấp thoáng trong lọn tóc của người con gái lần đầu biết nhớ.

Có những mùi hương sinh ra không để ai sở hữu, mà để ai đó nhớ. Hoa bưởi là như vậy. Nhẹ tênh, thanh khiết, và rất mực dịu dàng. Nó không khiến bạn choáng ngợp, nhưng lại có khả năng giữ chân bạn lại, đủ lâu để trái tim kịp rung lên một nhịp lặng.
Rồi cứ thế, hương bưởi len lỏi trong từng ngóc ngách đời sống. Là bó hoa cài trên mái tóc cô gái phố cổ. Là mùi thơm thoảng qua chiều Hà Nội đầu tháng. Là tách trà hoa bưởi mẹ pha, đủ làm ấm một chiều mưa tầm tã. Và là cảm giác quen thuộc đến nao lòng, khi bất chợt bắt gặp giữa phố thị chật chội này một chiếc xe đạp chở đầy những túi hoa trắng tinh.
Đôi khi, giữa những ngày hối hả, ta chỉ cần một giọt hương cũ cũng đủ để biết trái tim mình vẫn còn chỗ cho dịu dàng. Như cách hương bưởi vẫn bền bỉ lưu lại trong ký ức, không cần ồn ào cũng đủ sâu lắng.
