Nhịp Đập Trái Tim

Ký ức đi chân trần qua một chiều mưa cũ

MCS- Tháng Sáu về như một vệt nắng chạm nhẹ vào miền ký ức. Ở đó, có cơn mưa không thành giọt, có lời chưa nói hết, có một thời tuổi trẻ chưa kịp trưởng thành…

Tháng Sáu về, tạm biệt cái nắng non nả của đầu mùa. Những gì nồng nàn, rực cháy nhất của mùa hạ đã theo chân tháng Sáu tụ hội về đây, lặng lẽ mà mãnh liệt như một bản giao hưởng không lời vang lên giữa khoảng trời xanh thẳm. Có gì đó thật dịu dàng nhưng cũng không kém phần da diết trong ánh nhìn của một người lặng ngắm tháng Sáu từ sâu trong tâm trí mình.

Tôi luôn nghĩ tháng Sáu là tháng của những điều còn dang dở. Như câu nói ngắt giữa chừng trong buổi chia tay cuối năm học, như cuốn lưu bút còn để trống nửa trang, hay như ánh mắt cậu bạn cùng bàn, ánh mắt từng lướt qua tôi như gió thoảng, để rồi mãi mãi là một vết mờ không thể gọi tên trong ký ức.

Tháng Sáu không vội, nhưng lại khiến lòng người chênh chao. Có lẽ bởi chính cái cách mà nó đi qua nhẹ tênh, nhưng đủ để khuấy động những lớp ký ức tưởng chừng đã ngủ yên. Mỗi năm, cứ đến tháng này, tôi lại chợt thấy mình mềm lòng. Như người đứng trước một khung cửa sổ cũ, nhìn cơn mưa nghiêng nghiêng qua mái hiên quen, nghe tiếng gió thì thầm điều gì đó rất xưa.

Có lần, tôi đọc ở đâu đó rằng, mùa hè là mùa của tuổi trẻ ngắn ngủi và rực rỡ, như pháo hoa nở rộ một lần rồi thôi. Nhưng với tôi, tháng Sáu mới chính là mùa của ký ức. Vì nó không chỉ rực rỡ, nó còn hoang hoải. Vì nó không chỉ mang theo ánh nắng, mà còn có cả mưa, cả mây, cả những buổi chiều trốn nắng ngồi dưới tán cây mà lòng thì lại chẳng biết đang nghĩ điều gì.

Tháng Sáu trở về như cơn mưa mỏng, không làm ướt áo nhưng khiến lòng người ướt đẫm.
Tháng Sáu trở về như cơn mưa mỏng, không làm ướt áo nhưng khiến lòng người ướt đẫm.

Tháng Sáu cũng là tháng của những bản nhạc không tên, giai điệu thì dịu dàng, lời ca thì mờ nhòe, nhưng dư âm thì kéo dài như thể không bao giờ dứt. Tôi nghe thấy đâu đó tiếng ve râm ran xen lẫn với tiếng cười đám học trò cuối cấp. Tôi thấy bóng dáng của mình năm nào, ôm tập vở chạy dưới mưa, che mái tóc bằng tà áo đồng phục mỏng manh, mà lòng thì cứ muốn cơn mưa ấy kéo dài mãi mãi.

Càng lớn, người ta càng ít nói về tháng Sáu. Có lẽ bởi người lớn thì luôn bận, và ký ức thì không còn là điều được ưu tiên. Nhưng riêng tôi, tôi luôn giữ cho mình một góc nhỏ của tháng Sáu, nơi thời gian không trôi, nơi tôi vẫn còn là đứa trẻ biết xúc động vì một ánh mắt dịu dàng, một giọt mưa rơi trễ, một câu chào chưa kịp nói hết.

Tháng Sáu, dẫu vẫn là tháng sáu mỗi năm một lần, nhưng lại là vết khâu mong manh giữa hai vùng thời gian: cái đã qua và cái đang tới. Ở đó, người ta dễ thở dài, dễ nhớ lại, dễ quên mất rằng mình đã từng có một mùa hè không giống ai. Tháng Sáu là bản lặng lẽ nhất của mùa hè không cuồng nhiệt, không phô trương, mà là một dạng nồng nàn âm thầm.

Có thể, sau tất cả, chúng ta chẳng cần giữ lại điều gì của tháng Sáu, vì những gì đẹp nhất thường không nằm trong trí nhớ, mà nằm trong cảm giác mơ hồ khi ta chợt nhận ra  hình như có một đoạn tuổi trẻ đã bỏ quên giữa cơn mưa ấy. Và điều gì chưa kịp lớn lên, cũng sẽ mãi mãi nằm lại trong tháng Sáu năm nào.