Tôi đã thấy em ngồi lặng trong một góc hành lang sau giờ thi. Ánh mắt hướng về một nơi nào đó rất xa, không phải là sân trường, cũng không phải là cánh cổng đang chờ mở ra một chương mới, mà là khoảng trống chênh vênh giữa kỳ vọng và thực tại. Em vừa khóc không lớn tiếng, không nức nở mà âm thầm như một cơn mưa rào tháng sáu, nhanh, dứt khoát, và đủ để người ta thấy lòng mình cũng ướt theo.
Đôi khi, một bài thi không như mong đợi có thể khiến em thấy cả bầu trời sụp đổ. Đúng thôi, vì em đã đặt quá nhiều hi vọng vào nó. Em đã thức khuya, viết đi viết lại hàng trang vở, đã tưởng tượng khoảnh khắc cầm tờ giấy báo điểm như thể cầm cả giấc mơ trong tay. Vậy nên, khi mọi thứ không đúng như hình dung, trái tim bé bỏng ấy không khỏi vỡ ra đôi ba mảnh.

Nhưng này em, em biết không, việc em khóc chẳng có gì sai cả. Khóc không phải vì em yếu đuối, mà là vì em đã thật sự nghiêm túc với điều mình mong mỏi. Những giọt nước mắt ấy không đáng xấu hổ ngược lại, chúng chứng minh rằng em đang sống, đang nỗ lực, và đang bước qua hành trình trưởng thành một cách chân thực nhất.
Dẫu thế, khi nước mắt rơi hết, hãy ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài kia. Hôm nay, Mặt Trời có thể đã khuất, nhưng Mặt Trăng vẫn đang treo trên cao, dịu dàng như lời an ủi từ vũ trụ. Một bài thi dở không thể định nghĩa một con người. Một điểm số thấp không có nghĩa em thất bại. Nó chỉ là một khúc cua nơi mà nếu đủ can đảm bước tiếp, em sẽ nhìn thấy những cánh đồng trải dài không điểm dừng.
Thế giới này vẫn đang mở rộng ra từng ngày. Ngoài kia, có những con đường chưa ai bước, có những ước mơ vẫn đang đợi được gọi tên. Đừng từ bỏ, không phải vì ai đó mong chờ em thành công, mà vì chính em xứng đáng với một tương lai trọn vẹn hơn thế. Những sai sót hôm nay chỉ là lời nhắc rằng mình vẫn còn cơ hội để tốt hơn, để trưởng thành hơn, để mạnh mẽ hơn mà không đánh mất sự dịu dàng trong tâm hồn.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng. Nhưng cũng chính vì thế, nó mới cho ta cơ hội để hiểu: nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua, chỉ cần ta không buông tay trước khi ánh sáng quay trở lại.
Vậy nên, nếu em đã khóc, thì cứ khóc. Rồi sau đó, lau nước mắt, thả một nụ cười dù là mong manh. Vì biết đâu, ngay khi ấy, cả thế giới sẽ mỉm cười lại với em.
