“Phụ nữ phải biết thương mình trước” câu nói ấy nhiều khi được nhắc đi nhắc lại như một chiếc khẩu hiệu. Và đúng, chẳng có gì sai trong lời khuyên đó. Một người phụ nữ biết chăm sóc thân thể, lắng nghe cảm xúc, bảo vệ tinh thần của mình, chắc chắn là người đang tự tôn trọng chính mình. Nhưng điều khiến tôi cứ mãi lăn tăn, là có không ít người sau khi “ngộ” ra điều ấy, lại bước qua những yêu thương quanh mình như thể tất cả là thứ yếu.
Tôi từng gặp một người phụ nữ như thế. Chị bảo, sau bao năm sống vì người khác, giờ chị chỉ muốn sống cho mình. Chị học cách mặc đẹp, ăn ngon, tự thưởng cho bản thân những chuyến đi bất chợt, một lớp học yoga, vài quyển sách trị liệu. Nhưng trong ánh mắt rực rỡ của chị, vẫn le lói đâu đó một sự trống vắng rất khẽ, như thể những điều chị đang làm là để khỏa lấp điều gì đó chưa được gọi tên.
Chị cười nhiều hơn, tự tin hơn, nhưng cũng lạnh lùng hơn với bạn đời. Những bữa cơm ngày một thưa, những cuộc trò chuyện rút ngắn dần còn vài câu giao tiếp. Chị bảo, chồng chị không hiểu chị. Nhưng đôi khi tôi tự hỏi, phải chăng chị cũng đã không còn cố để hiểu anh — người từng cùng chị vượt qua những năm tháng chông chênh nhất của cuộc đời.

Tôi nghĩ, “thương mình trước” không có nghĩa là đặt mình lên trên tất cả, mà là học cách trở về làm gốc rễ vững chãi để còn dang nhánh thương yêu đến người khác. Là không gồng lên chịu đựng vô lý, nhưng cũng không vì bảo vệ mình mà cắt phăng những liên kết từng khiến tim ta rung động. Bởi lẽ, người ta vẫn cần nhau, không chỉ trong những ngày vui vẻ tự do, mà còn trong những lúc mệt mỏi, khi một cái nắm tay có thể khiến một người thấy ấm lòng đến lạ.
Đôi khi, thương mình đúng cách là biết dừng lại giữa những chuyến đi cá nhân để nhìn sang người bên cạnh. Là hỏi: “Anh có mệt không?” ngay cả khi mình cũng đang mệt. Là biết đặt tách trà lên bàn cho người ấy sau một ngày dài, không vì nghĩa vụ, mà vì một thói quen giản dị của yêu thương. Là nhớ rằng, mình chọn sống không phải để một mình rực rỡ, mà là để không bỏ lại ai trong những mùa rơi rớt của đời người.
Và rồi, có những ngày bạn sẽ nhận ra: thương mình chưa bao giờ là một hành trình đơn độc. Nó chỉ thật sự trọn vẹn khi bạn vẫn đủ mềm lòng để thương người nhẹ nhàng, không gượng ép, không tổn hao, mà vẫn ấm áp như ánh đèn vàng hắt qua khung cửa mỗi tối muộn.
