Nhịp Đập Trái Tim

Giữa những tầng mây và vạt nắng

MCS- Không phải lúc nào cũng cần đến nơi, đôi khi chỉ cần xách ba lô lên, thở cùng mây trời, lắng nghe tiếng rừng và để trái tim tự tìm lối về.

Có những ngày, người ta không cần một cái đích cụ thể để lên đường. Chỉ cần vác ba lô, bước chân vào con đường đất đỏ uốn lượn quanh sườn núi, nơi sương sớm còn đọng trên lá, mùi gió còn ngai ngái hương cỏ ẩm, là đủ. Đủ để tâm trí ta tạm gác lại những vội vã của phố thị, đủ để lòng người được rửa sạch khỏi bụi trần bằng thứ tĩnh lặng mênh mông giữa rừng núi.

Giữa mênh mang đại ngàn, con người bỗng nhỏ lại, không còn là cái tôi ngạo nghễ thường ngày. Không còn áp lực của thời gian, không còn những bản báo cáo, cuộc họp hay tin nhắn liên hồi. Ở đó chỉ còn từng bước chân, từng nhịp thở hòa cùng tiếng lá xào xạc, tiếng suối róc rách vắt qua lòng khe. Và cả tiếng của chính mình – thứ âm thanh ta thường bỏ quên trong cuộc sống thường nhật.

Giữa những tầng mây và vạt nắng
Giữa những tầng mây và vạt nắng.

Người ta hay hỏi: “Đi đâu thế?”, như thể mọi chuyến đi phải có một cái đích rõ ràng. Nhưng có những chuyến đi, mục đích không phải là để đến, mà là để sống trọn trong từng khoảnh khắc trên đường. Là khi bạn dừng lại bên triền cỏ dại, ngửa mặt đón ánh nắng vàng dịu chảy qua kẽ lá, để một chú bướm vô tình đậu trên vai như gửi lời chào của núi rừng. Là khi bạn lặng lẽ ngồi bên một bờ suối nhỏ, đưa tay hứng dòng nước mát lạnh như chạm vào hơi thở của thiên nhiên.

Chính trong những khoảnh khắc như thế, ta nhận ra rằng: hành trình mới là điều làm nên ý nghĩa của chuyến đi. Cái đích, nếu có, cũng chỉ là cái cớ để ta khởi hành, để ta buông bỏ những ràng buộc và cho phép mình được sống thật – sống chậm, sống sâu, sống mềm mại như mặt suối mùa thu.

Thiên nhiên không nói, nhưng thiên nhiên dạy. Núi dạy ta sự vững vàng, mây dạy ta cách buông trôi. Con đường gập ghềnh dạy ta kiên nhẫn, và cơn mưa rừng bất chợt dạy ta chấp nhận những điều không thể kiểm soát. Trong tĩnh lặng ấy, lòng người cũng dịu lại, từng nếp nhăn trong tâm trí được vuốt phẳng như mặt hồ không gợn sóng.

Chúng ta, những kẻ đã quen với nhịp sống gấp gáp, khi dừng lại giữa thiên nhiên, bỗng thấy mình dễ xúc động trước một chiếc lá rơi hay vệt nắng cuối ngày. Ta không cần vội vã chụp lại mọi thứ bằng điện thoại, bởi chính ký ức, trong những giây phút sống thật ấy, mới là ống kính chân thực nhất.

Cuối cùng, chuyến đi nào rồi cũng sẽ kết thúc. Ta sẽ quay lại với công việc, phố thị, lịch trình dày đặc và chuỗi ngày không tên. Nhưng điều khác biệt là: ta trở về với một tâm thế khác. Một trái tim đã dịu dàng hơn, một cái nhìn đã khoan dung hơn, và một niềm biết ơn sâu sắc với những gì tưởng chừng nhỏ bé như tiếng gió lùa qua tai hay mùi khói rừng thoảng qua vạt áo.

Không cần đến đích, nhưng mỗi bước chân trên hành trình ấy là một bước tiến gần hơn về phía chính mình.