Có những buổi chiều, khi nắng đã thôi gay gắt và gió hây hẩy len qua khe cửa, tôi lại lôi ra chiếc hộp gỗ cũ kỹ, nơi chứa đầy những phong bì vàng đã sờn góc. Chúng nằm im lìm, nhưng mỗi lần tôi mở ra, như thể cả một thời thanh xuân ùa về, vừa rộn ràng vừa dịu êm. Những nét chữ nghiêng nghiêng, có khi nắn nót như e thẹn, có khi vội vàng đến nỗi nghiêng ngả, tất cả đều thấm đẫm câu chuyện của một thời mà bây giờ chỉ còn trong ký ức.
Ngày đó, không có tin nhắn chỉ mất vài giây để gửi, cũng chẳng có biểu tượng cảm xúc thay lời muốn nói. Muốn trao một câu “Chúc cậu thi tốt” hay “Tớ nhớ cậu” phải viết ra giấy, bỏ vào phong bì, và đợi… Có khi vài ngày, có khi cả tuần. Cảm giác mong ngóng người đưa thư đi qua con ngõ nhỏ, để lại trong hòm thư một chiếc phong bì mang hơi ấm của một ai đó, là thứ mà giờ đây, giữa thời đại tốc độ, hiếm ai còn trải qua.
Tôi vẫn nhớ buổi chiều nhận được bức thư đầu tiên của cô bạn học chung lớp cấp hai sau kỳ nghỉ hè. Chỉ vài trang giấy học trò, giấy ô ly còn mùi thơm của tập vở mới, nhưng trong đó là cả một mùa hè cô kể về chuyến về quê, về mấy con diều trên triền đê, về nắng vàng ngọt như mật. Tôi đọc đi đọc lại, cười một mình, rồi cẩn thận gấp lại, đặt vào phong bì, và cất như một báu vật. Những phong bì đó, giờ vẫn nằm nguyên trong chiếc hộp gỗ. Mà lạ thay, mỗi lần đọc lại, cảm xúc vẫn tràn về như chưa từng phai.
Giờ đây, khi liên lạc dễ dàng đến mức có thể “chat chít” với ai đó bất cứ lúc nào, ký ức về những bức thư tay lại càng trở nên quý giá. Tin nhắn có thể bị cuốn trôi trong dòng hội thoại dài bất tận. Email dù trang trọng hơn, nhưng lạnh lùng và khô khan. Còn thư tay, nó chậm, nhưng chính cái chậm đó khiến mỗi lời viết ra được cân nhắc kỹ càng, mỗi nét chữ mang theo tâm trạng, và mỗi dấu mực như in hằn một khoảnh khắc không thể lặp lại.

Có lần, tôi thử viết lại một bức thư tay cho người bạn cũ. Không phải vì cần trao đổi chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn gửi một điều gì đó thật chậm, thật riêng tư. Khi bỏ phong bì vào hòm thư, tôi bỗng thấy mình như quay lại thời học trò, lòng háo hức chờ một hồi đáp. Và khi nhận được thư trả lời, dù chỉ là vài dòng ngắn ngủi, tôi đã cười suốt cả buổi chiều. Hóa ra, cảm giác được mong chờ và được nhớ đến vẫn nguyên vẹn, chỉ cần ta cho nó cơ hội trở lại.
Những chiếc phong bì cũ nhắc tôi rằng không phải mọi thứ nhanh hơn đều tốt hơn. Có những điều cần thời gian để nở hoa, cần khoảng cách để nhớ nhung, và cần sự chậm rãi để trở thành ký ức bền lâu. Thư tay là một minh chứng. Nó giống như một nhịp tim chậm nhưng đều, giữ cho ta một chút ấm áp giữa cuộc sống vội vã.
Bây giờ, mỗi khi mở chiếc hộp gỗ, tôi không chỉ tìm lại những câu chữ cũ, mà còn tìm lại chính mình của những năm tháng ấy hồn nhiên, vụng dại, nhưng trọn vẹn cảm xúc. Và tôi tự hỏi: liệu có phải, trong một thế giới mà mọi thứ đều vội, chúng ta vẫn cần đôi khi sống chậm lại, để lắng nghe những nhịp đập trái tim mình, như khi chờ một bức thư tay gửi về từ một nơi rất xa…
