Dạo gần đây, câu chuyện về ông Nguyễn Hồng Minh (thường gọi là Ba Minh) bất ngờ được lan truyền rộng rãi. Không phải là nhân vật nổi tiếng, không sở hữu hào quang rực rỡ, ông chỉ là một người đàn ông nghèo ở Đồng Tháp. Thế nhưng, điều khiến nhiều người xúc động chính là tình nghĩa mà ông dành cho người phụ nữ từng lưu lạc, bà Thái Thị Giao (69 tuổi, quê Nghệ An).
Gần 30 năm trước, bà Giao bỏ trốn khỏi người chồng vũ phu, mang theo một đứa con nhỏ rồi thất lạc. Những năm tháng tha hương, bà lang bạt không điểm dừng. Và rồi, trong hành trình đầy sóng gió ấy, bà gặp ông Ba Minh – một thợ hồ nghèo nhưng có trái tim ấm áp.
Từ ngày ấy, cả hai như tìm được điểm tựa. Ông làm thợ, bà làm phụ hồ. Khi tuổi cao sức yếu, họ cùng nhau mưu sinh bằng gánh cháo đậu, khoai tây chiên, rồi vé số dạo. Cuộc sống chẳng dư dả nhưng có nhau đã đủ.

Trong căn nhà tạm bợ ven sông, ông Minh luôn giữ nụ cười hiền: “Tiền bạc nay không có thì mai kiếm. Quan trọng là sống tình nghĩa, thương nhau là được. Bà bệnh thì tôi chăm, tôi mệt thì bà san sẻ. Nghèo mà hạnh phúc là được”.
Những câu nói mộc mạc ấy càng khiến cộng đồng mạng nghẹn ngào. Bởi lẽ, phía sau đôi vai gầy guộc là hơn 11 năm cưu mang, yêu thương như vợ chồng thật sự.

Thế nhưng, niềm vui giản dị ấy khép lại trong một buổi chiều đầy vội vã. Con bà Giao tìm đến và đưa mẹ trở về đoàn tụ. Ông Minh kể lại, hôm ấy ông còn mua 2 con gà để nấu cháo, làm gỏi đãi con gái bà. Bữa cơm chưa kịp dọn, món gà còn chưa trả hết tiền, thì bà đã rời đi.
Khoảnh khắc ấy, người đàn ông nghèo chỉ biết lặng người nhìn theo. Và rồi, 9 ngày trôi qua, ông vẫn mong mỏi một cuộc gọi hỏi thăm: “Mong bà ấy điện, nói chuyện vui buồn. 9 ngày rồi đó…”.
Khi sự nổi tiếng bất đắc dĩ gõ cửa
Hình ảnh ông Minh ngẩn ngơ trước căn nhà nhỏ nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội, khiến nhiều người rơi nước mắt. Sự thương cảm kéo theo những khoản tiền hỗ trợ từ khắp nơi. Nhưng cùng lúc, hàng chục Youtuber, Tiktoker cũng ùn ùn kéo tới.
Họ livestream, họ quay clip, họ chen chúc vây kín căn nhà tạm bợ. Cuộc sống thường nhật của ông bị xáo trộn, từ bữa cơm đến giấc ngủ. Điều ông lo nhất không phải là sự phiền phức, mà là những thông tin sai sự thật: “Ai quay thì quay, miễn nói đúng. Chứ bịa ra thì tội nghiệp bà ấy, cũng tội nghiệp tôi”.

Giờ đây, căn nhà nhỏ dựng tạm bên bờ sông chỉ còn lại một mình ông. Hơn 11 năm đồng hành khép lại bằng một cuộc chia ly vội vã, để lại khoảng trống chẳng dễ bù đắp. Trong gian bếp, nồi cháo gà dang dở vẫn như còn chờ, và trong tim ông – những nhịp đập vẫn day dứt vì một người từng gọi là “vợ nhặt”.
