Biển luôn là một điều gì đó rất lạ. Dẫu có đi qua bao nhiêu mùa sóng, dẫu có xa cách bao nhiêu năm tháng, biển vẫn ở đó, như một phần ký ức không bao giờ phai nhạt. Hôm nay, tôi đứng đây, trước biển quê bạn, nơi từng là một làng chài nhỏ, giờ đã khoác lên mình dáng vẻ của phố thị. Những con đường ven biển rộng thênh thang, những ngọn đèn sáng rực đêm, nhưng trong gió, tôi vẫn nhận ra mùi muối mặn quen thuộc, mùi của những năm tháng thanh xuân đã trôi xa.
Tôi và những người bạn cũ ngồi bên nhau, nâng ly rượu cay nồng giữa khoảng trời lộng gió. Câu chuyện của chúng tôi hòa vào tiếng sóng, rơi vào từng con nước, lan đi như những con thuyền nhỏ xuôi theo dòng ký ức. Chúng tôi cười, chúng tôi nhớ, chúng tôi chậm rãi nhặt lại những mảnh ký ức rời rạc của thời niên thiếu. Những buổi trưa hè chạy dài trên cát bỏng, những chiều đạp xe ra biển chỉ để nghe sóng vỗ, những đêm lặng lẽ ngắm trời sao và nói với nhau những giấc mơ không rõ hình hài.

Biển quê bạn giờ đã khác, nhịp sống cũng vội vàng hơn. Những căn nhà nhỏ ngày xưa đã nhường chỗ cho những khách sạn cao tầng, những con thuyền gỗ neo bờ ít đi, thay vào đó là những tàu du lịch sáng ánh đèn. Nhưng dù thay đổi đến đâu, biển vẫn là biển, vẫn xanh thẳm và dịu dàng ôm trọn những hồi ức. Giữa tất cả những đổi thay, thứ duy nhất không thay đổi có lẽ là cảm giác khi đứng trước biển – một chút chênh vênh, một chút lặng lẽ, và rất nhiều bình yên.
Đêm nay, biển vẫn vỗ về những con sóng của riêng mình, như cách nó vỗ về những tâm hồn đang muốn tìm về một khoảng trời xưa cũ. Tôi tự hỏi, liệu mai này, khi chúng tôi lại có dịp ngồi bên nhau như thế này, biển sẽ còn giữ bao nhiêu phần của hôm nay?
