Ở Sài Gòn, người ta không nói nhiều về mùa thu, cũng chẳng mấy khi nhắc tới mùa đông. Những thứ đó dường như chỉ tồn tại trong thơ ca, phim ảnh hay những tấm bưu thiếp gửi từ một vùng đất xa xăm nào đó. Nhưng mùa mưa thì khác. Mùa mưa là thật, là thứ hiện hữu từng ngày, từng giờ, từng vệt nước loang trên mặt đường và cả từng khoảng trống trong lòng người.
Mưa Sài Gòn không giống ở bất cứ nơi nào khác. Mưa ở đây đến nhanh như một cái chớp mắt, và đi cũng vội như một lời chào chưa kịp nói trọn. Có hôm nắng chang chang, người ta vừa bước ra đường đã bất ngờ bị cuốn vào một cơn mưa trắng xóa. Mưa như thể từ trên trời đổ thẳng xuống, không cần báo trước, không cần lý do. Và cũng có những hôm mưa dai dẳng cả buổi chiều, ngồi nhìn ra cửa kính mờ hơi nước mà thấy thời gian như trôi chậm lại, rệu rã nhưng đầy dịu dàng.
Sài Gòn mùa mưa không lạnh đến mức phải khoác áo dày hay uống một tách cacao nóng, nhưng lại đủ mát để người ta thôi hối hả. Trên vỉa hè, người ta tấp vào những mái hiên nhỏ, cùng trú dưới một chiếc ô, hay chỉ đơn giản là đứng cạnh nhau, không cần nói gì cả. Mưa kéo người lại gần nhau hơn, trong sự ngẫu nhiên nhất của thành phố vốn dĩ vội vã này. Những con đường vốn ồn ào xe cộ bỗng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi, tiếng nước bắn tung tóe theo bánh xe, tiếng rì rào như ai đang thì thầm một điều gì đó rất cũ, rất xưa. Có những ký ức chỉ trở về khi trời đổ mưa.
Như ngày xưa đi học về ướt hết quần áo, mẹ mắng mà tay vẫn lau tóc mình bằng chiếc khăn mềm thơm mùi nắng. Như lần đầu cầm tay một ai đó dưới mái hiên, không nói nên lời vì tim đập quá nhanh. Như những chiều một mình ngồi trong quán cà phê vắng, nhìn mưa rơi ngoài phố mà thấy lòng mình rỗng hoác. Mưa không chỉ làm ướt đường, ướt áo, mà còn làm ướt cả những điều ta tưởng đã khô ráo từ lâu.

Người Sài Gòn có một khả năng đặc biệt là học cách sống cùng mưa. Người ta quen với chuyện luôn thủ sẵn áo mưa trong cốp xe, quen với việc phải vòng đường khác để tránh ngập, quen cả với cảm giác ướt sũng mà vẫn cười tươi, vì đơn giản: mưa là một phần của thành phố này. Không ai giận mưa lâu được. Dù có bất tiện, có trễ nải, nhưng mưa lại đem đến một không gian rất thật nơi cảm xúc được dịp trồi lên giữa những lớp bận rộn chồng chất.
Có người bảo mưa là sự phiền phức. Nhưng với nhiều người khác, mưa là một khoảng dừng. Một khoảng dừng để nhìn lại, để thở sâu hơn, để sống chậm lại một chút. Mùa mưa như một phần tính cách của Sài Gòn bất chợt, phức tạp, đôi khi khiến người ta khó chịu, nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.
Ở một thành phố không có bốn mùa, thì mưa chính là mùa duy nhất mang theo cả trời cảm xúc. Nó không cần tuyết trắng hay lá vàng rơi. Chỉ một vũng nước đọng giữa con hẻm nhỏ, một cánh tay vội vã kéo áo mưa, một đôi mắt nhìn qua khung cửa xe cũng đủ để người ta nhớ rằng, trái tim mình vẫn còn đập nhịp rất người. Và như thế, mỗi cơn mưa qua đi lại để lại một vết thương nhỏ rất đẹp, không đau, chỉ hơi thắt lại khi nhớ về.
