Có lẽ tôi không thể nào quên được màu tím của con đường ấy. Không phải tím Huế, cũng không hẳn tím hoa cà mà là một sắc tím dịu dàng, im lặng, hơi buồn và hơi mơ hồ, như thể vừa đi ra từ một giấc mộng mùa hạ. Người ta gọi nó là tím bằng lăng. Còn tôi, gọi đó là màu của những điều chưa kịp gọi tên.
Ngày xưa, cứ mỗi độ tháng tư, tháng năm, con phố nhỏ trước cổng trường lại rợp sắc hoa bằng lăng. Những chùm hoa mỏng tang, e ấp, nở tràn lên trời như thể mùa hạ đang nhẹ nhàng cất tiếng. Bằng lăng không rực rỡ như phượng, cũng không thơm nồng như sữa nó mang một dáng vẻ rất riêng: lặng lẽ, dịu dàng, chạm đến tim người bằng một sự tinh tế thầm thì.
Có đôi lần, tôi đứng dưới tán bằng lăng vào một buổi trưa nắng gắt, nhìn hoa rơi như mưa tím. Gió lướt qua vai áo, mang theo chút hương nhè nhẹ, nghe tưởng như thoảng đâu đó giọng nói ai từng quen. Phía bên kia đường là một dáng người đã từng song hành. Chỉ khác là giờ đây, tôi một mình, còn người ấy đã biến mất khỏi khung cảnh, như bằng lăng rụng hết, chỉ còn trơ lại vài nhành xanh ngắt.
Con đường vẫn vậy, hàng cây vẫn vậy, chỉ có lòng người là thay đổi. Ngày ấy, ta từng đi bên nhau trên vỉa hè phủ hoa rơi, từng lặng im cùng nhau dưới vòm tím. Ta từng có cả một mùa hạ trong veo, ngập nắng, ngập tiếng cười, ngập cả những câu chưa nói hết. Nhưng tất cả rồi cũng hóa thành tĩnh lặng tĩnh lặng như chính loài hoa này, đến rồi đi mà không cần ai chú ý.

Tôi nhớ có người từng nói, “Bằng lăng là loài hoa của những người trễ nải”. Có lẽ bởi nó nở muộn hơn phượng, cũng không ào ạt khoe sắc như những loài khác. Nó cứ âm thầm bung nở, không cần ai tán dương. Nhưng chính sự âm thầm đó lại khiến nó có một nỗi đẹp riêng một thứ đẹp nhẹ tênh, mộng mị và đầy nhẫn nại.
Nhiều năm sau, tôi vẫn đi qua con phố cũ. Cây bằng lăng vẫn ở đó, như thể không có gì thay đổi. Nhưng chính tôi biết, có một điều đã không còn vẹn nguyên. Đó là cái cách tôi từng dừng lại dưới bóng cây, thở cùng mùa hạ, nghe những xúc cảm chảy qua từng kẽ ngón tay như nước mưa nhè nhẹ thấm vào vạt áo đồng phục. Giờ đây, tôi đi nhanh hơn, nghĩ nhiều hơn, và cảm thấy ít hơn. Nhưng chỉ cần một buổi chiều có nắng nhẹ và tím bằng lăng, tôi lại trở về với chính mình, cái tôi đã từng rất trẻ, rất trong và rất dễ tổn thương.
Tôi không biết vì sao loài hoa này lại mang màu tím. Có thể là vì tím là màu của hoài niệm, của những điều chưa kịp lớn, của những mối quan hệ mỏng manh chưa từng được gọi đúng tên. Hoặc giả, đó là màu của lời từ biệt – thứ lời chia tay không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu.
Và có thể, không chỉ con đường này, không chỉ góc phố này, mà ở đâu đó trong lòng mỗi người, đều có một mùa bằng lăng riêng. Một mùa tím không cần nắng để rực rỡ, không cần người chứng kiến để được nhớ thương. Một mùa chỉ cần đến, chạm khẽ vào ta là đủ.
