Nhịp Đập Trái Tim

Dưới tán lá mùa xưa

MCS- Đi giữa phố vào một ngày tháng Năm trong veo, tôi vô tình ngẩng đầu nhìn lên những tán cây sấu cũ kỹ. Dưới tán lá xanh rì ấy, những chùm hoa sấu bé xíu đang thi nhau nở rộ.

Đi dọc con phố quen, dưới những hàng cây sấu rợp bóng mát, tôi nhìn thấy những chùm hoa nhỏ li ti đang nở. Hoa sấu không rực rỡ như phượng, cũng chẳng nồng nàn như bằng lăng, chỉ e ấp bé xíu giữa tán lá xanh mướt, tựa như những điều giản dị mà bền bỉ trong đời người. Giữa khoảng trời trong vắt của một buổi trưa muộn, lòng tôi bỗng dâng lên một niềm nao nao khó gọi tên, như thể vừa bước hụt vào miền ký ức nào đó đã lãng quên từ lâu.

Hoa sấu gợi nhớ đến mẹ – người phụ nữ tảo tần đã từng dắt tay tôi qua biết bao mùa nắng. Mẹ chẳng bao giờ nói yêu tôi, không giỏi bày tỏ như những câu chữ trên sách báo, nhưng lại luôn có mặt trong từng khoảnh khắc đời tôi, lặng lẽ như chính những cánh hoa sấu kia – không phô trương, không ồn ào, chỉ cần ai đó để ý, sẽ nhận ra một thế giới dịu dàng đang nở rộ nơi ấy.

Ngày bé, mỗi sáng đến trường, tôi đều đi ngang con đường có những hàng sấu ấy. Mẹ vẫn thường dặn: “Đi sát lề thôi con, đừng lơ đãng kẻo xe tạt.” Tôi ngày ấy chỉ nghe cho có, rồi lại mải nhìn hoa rơi mà quên mất lời mẹ dặn. Giờ lớn lên, mỗi lần quay lại, tôi vẫn đi sát lề không phải vì sợ xe nữa, mà vì nhớ lời mẹ. Có những điều mẹ dạy, khi nhỏ ta chẳng hiểu, đến lúc hiểu thì mẹ đã lùi dần vào phía sau thanh xuân của mình.

Như hoa sấu – nhỏ bé thôi, mà khiến lòng người khẽ rung lên mỗi lần bắt gặp.
Như hoa sấu nhỏ bé thôi, mà khiến lòng người khẽ rung lên mỗi lần bắt gặp.

Dưới tán lá xanh mát kia, hoa sấu vẫn rơi âm thầm xuống mặt đường. Tôi tự hỏi, liệu có ai từng cúi nhặt một cánh hoa nhỏ bé ấy để giữ lại một chút mùa cũ? Giống như tôi đang gom nhặt lại những mảnh hồi ức từng tưởng đã lãng quên. Có thể, ký ức không nằm ở những gì hoành tráng, mà chỉ cần một ánh nắng xuyên qua kẽ lá, một làn gió mát nhẹ thổi qua má, hay một mùi hương thoảng qua cũng đủ làm sống dậy cả một miền tuổi thơ.

Có lần, mẹ tôi bảo: “Mỗi người đều có một mùa để nhớ.” Tôi chẳng hiểu, nhưng hôm nay, đứng giữa phố, nhìn hoa sấu rơi như mưa, tôi biết mùa của mình là những mùa có mẹ, có tiếng bước chân quen, có cái nắm tay dắt tôi qua đường. Những điều ấy giờ tưởng bình thường, nhưng khi trưởng thành, lại trở thành thứ xa xỉ chẳng thể tìm lại.

Tôi vẫn bước đi, dưới hàng sấu thân quen, lòng trĩu nặng những nghĩ suy không thành tiếng. Có lẽ vì mùa đang thay lá, hay vì tôi vừa chạm đến một khoảng trời cũ. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: có những thương yêu không cần gọi tên, vẫn lặng lẽ tồn tại như những cánh hoa sấu nhỏ bé đủ sức níu bước chân người, đủ làm bồi hồi một trái tim đã từng vô tâm.