Nhịp Đập Trái Tim

Giữa cuộc đời vội vã, có còn ai sống vì điều mình yêu?

MCS- Giữa những vòng quay hối hả, đôi khi ta quên mất điều từng khiến trái tim bừng sáng – đó là ước mơ. Nhưng nếu ước mơ vẫn còn đó, liệu ta có dám sống vì nó?

Có những buổi sáng, bạn tỉnh dậy trong cảm giác trống rỗng, nhìn đồng hồ và tự hỏi: “Mình đang đi đâu thế này?”. Một công việc ổn định, cuộc sống đều đặn, nhưng sâu thẳm trong bạn – một điều gì đó vẫn chưa được chạm tới. Thứ khiến tim đập nhanh hơn, mắt sáng lên mỗi khi nghĩ đến: ước mơ.

Nghe thì có vẻ mơ hồ, nhưng ước mơ thật ra rất thật. Nó là một chồi non nằm sâu trong tâm hồn, cần một cái nhìn đủ dịu dàng và một ý chí đủ mãnh liệt để phát triển. Với người này, đó là giấc mơ trở thành nhà văn, viết nên những dòng chữ có thể chạm đến trái tim người khác. Với người kia, có thể chỉ đơn giản là mở một tiệm bánh nhỏ giữa thành phố ồn ào nơi mùi bơ thơm ngậy và tiếng cười nhẹ nhàng đủ làm dịu một ngày giông bão.

Ước mơ không cần phải hoành tráng để được gọi là đáng giá. Điều làm nó đặc biệt chính là việc nó khiến bạn sống đúng với bản thân mình hơn mỗi ngày.

Trong tiếng tim đập đều đặn mỗi ngày, đâu đó luôn vang lên tiếng gọi của một điều bạn từng mơ ước.
Trong tiếng tim đập đều đặn mỗi ngày, đâu đó luôn vang lên tiếng gọi của một điều bạn từng mơ ước. 

Nhưng nói đến ước mơ, cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận sự gian nan. Con đường hiện thực hóa mơ ước chưa bao giờ là một lối đi được rải hoa hồng. Đó là nơi bạn sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ, từ người khác và tệ hơn, từ chính bản thân. Là lúc bạn kiệt sức vì đã dốc hết sức lực nhưng chưa thấy kết quả. Là khi bạn bị từ chối, bị cười nhạo, hoặc đơn giản chỉ là bị quên lãng.

Nhưng bạn biết không, đó là cách mà mơ ước thử lòng người. Bởi nếu nó đến dễ dàng, liệu bạn có còn trân trọng? Ước mơ sẽ không trao phần thưởng cho ai đứng ngoài mà nhìn. Nó chỉ mở cửa cho những ai dám bước vào, dám thử, dám sai và dám làm lại. Mỗi bước chân bạn đi, dù nhỏ, dù chậm, đều là một lời khẳng định rằng bạn đang sống với chính mình – chứ không phải chỉ tồn tại.

Và rồi, một ngày nào đó, bạn sẽ nhìn lại và thấy: hóa ra điều đẹp nhất không phải là lúc chạm đến đích, mà là hành trình mình đã đi qua. Những đêm thức trắng, những lần rơi nước mắt, những khoảnh khắc suýt bỏ cuộc… tất cả đều làm nên một bạn kiên cường, can đảm và chân thật.

Thế nên, nếu trong tim bạn đang nung nấu một ước mơ dù là học lại một ngành mới, trở thành họa sĩ, hay đơn giản là sống một cuộc đời yên bình nơi thôn dã xin đừng dập tắt nó chỉ vì sợ khó khăn. Hãy bắt đầu. Dù chỉ là một bước nhỏ. Hãy học một điều mới, kết nối với những người cùng chí hướng, hay đơn giản là viết ra mơ ước của mình lên giấy. Đó là lời hứa âm thầm với chính mình.

Vì ước mơ không cần bạn phải hoàn hảo. Nó chỉ cần bạn can đảm. Và đôi khi, chỉ cần bạn bắt đầu – mọi thứ còn lại, cuộc đời sẽ chỉ đường.